Trước phủ Đại đô đốc, không bao lâu đã đông nghịt người, từng đôi mắt tụ lại trên thân Dương Khai cùng La Hải Y.
Chưởng Hình cầm trong tay Long Nha Tiên tiến lên một bước, nhìn khắp bốn phía, cao giọng quát: "Hai người này tại Tinh Thị gây chuyện thị phi, hỏng quy củ Tinh Thị ta, Đại đô đốc hạ lệnh, mỗi người một roi Long Nha Tiên, răn đe!"
Một tiếng gió thổi gào thét đến, ngay sau đó từ sau lưng, một nỗi đau xé rách tim gan truyền đến, để hắn nhảy dựng lên.
Đau đớn kia không thể dùng lời mà tả nổi, chỉ cảm thấy thần hồn cũng đang run rẩy, rõ ràng cảm giác được, một roi kia vụt xuống, áo quần phần lưng của mình rách nát, da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng ròng.
Long Nha Tiên không biết là dùng pháp môn đặc thù gì luyện chế thành, đánh vào trên thân có thể khiến người ta cảm thấy đau đớn gấp 10 lần, nếu Dương Khai không có ý chí không tầm thường, chỉ sợ
nhận một roi này đã phải hôn mê tại chỗ.
Xuất đạo đến nay, sinh tử chi chiến vô số, không biết bao nhiêu lần thân chịu trọng thương, nhưng chưa một lần nào cảm giác được đau đớn khó nhịn như vậy.
Trợn tròn mắt, hốc mắt run rẩy kịch liệt, tầm mắt đã hoàn toàn mơ hồ, bên tai vang lên tiếng ba ̀chủ lo lắng: "Đánh xong rồi, còn không thả người cho ta!"
"Chờ . . . Chờ một chút!" Dương Khai cắn răng gầm nhẹ. Ba ̀chủ khẩn trương nói: "Thế nào?"
"Còn một roi, ta chịu thay nàng!" Dương Khai quay đầu nhìn về phía Chưởng Hình, Chưởng Hình đại nhân nghe vậy biểu lộ cổ quái nói: "Ngươi xác định?"
Chưa từng có người thử qua Long Nha Tiên lại dám thử tiếp, khỏi cần phải nói, phần ý chí lực bực này quả thực khiến người ta bội phục.
Ba ̀chủ sợ hãi nói: "Ngươi điên rồi?"
Dương Khai gắng gạt ra một nụ cười khó coi: "Bà chủ, La cô nương dù sao cũng là nữ nhân, trước công chúng, chịu một roi này, về sau nàng làm sao làm người?"
Mình cũng bị đánh cho áo quần rách nát, da tróc thịt bong, roi này nếu rơi trên người La Hải Y, không nói đến nàng có thể chịu nổi hay không, đến lúc đó thế tất sẽ xuân quang ngoại tiết, một nữ nhân gặp phải loại chuyện này sao có thể đi gặp người.
Ba ̀chu ̉vừa tức giận vừa buồn cười: "Đến lúc nào rồi ngươi còn cân nhắc cho người khác."
Dương Khai nhe răng: "Việc này nói thế nào cũng bắt nguồn từ ta." Nếu không phải hắn sốt ruột đưa tin La Hải Y, cũng sẽ không có chuyện về sau.
Nói xong ngẩng đầu nhìn Chưởng Hình nói: "Động thủ đi."
Chưởng Hình nhàn nhạt nhìn hắn một chút, cũng không nói thêm gì, lắc roi, Long Nha tiên gào thét vút tới.
Đùng một tiếng, cả người Dương Khai đều đứng thẳng hẳn lên, loại đau đớn tê tâm liệt phế xâm nhập thần hồn kia lại một lần nữa đánh tới, phía sau lập tức thiếu mất một khối huyết nhục lớn, nhẫn nhịn thật lâu, cổ họng mới ra một tiếng gầm nhẹ.
Bà chu ̉chập ngón tay lại thành dao, vẽ hai lần quanh Dương Khai, cới trói cho hắn, Dương Khai căn bản đứng không vững, nghiêng người một cái ngã vào ba ̀chu ̉.
"Dương đại nhân. . ." La Hải Y quay đầu trông lại, hai mắt đỏ bừng,
nước mắt trượt xuống, chỉ tiếc nàng cũng bị trói, vốn không thể động đậy.
"Không, không sao!" Dương Khai đau đến nỗi nói cũng không vững, vẫn cắn răng liều chết.
"Ngươi câm miệng cho ta!" Ba ̀chu ̉trừng mắt hắn, ôm Dương Khai phóng thẳng về Đệ Nhất Khách Điếm.
Ba ̀chu ̉tốc độ nhanh biết nhường bao, chỉ mấy hơi đã đến Đệ Nhất Khách Điếm, đứng tại cửa ra vào, bọn người lão Bạch phòng thu chi không thấy ba ̀chủ bọc lấy một trận gió vọt vào. Liếc nhìn nhau, đều giật mình, vội vàng đi vào theo.
Trong khuê phòng, ba ̀chu ̉đặt Dương Khai xuống, đưa tay xé rách y phục hắn, sau đó nặn miệng Dương Khai ra, ném vào một viên linh đan: "Nuốt vào."
Dương Khai ăn vào, đan dược nguyên lành vào bụng.
Chớp mắt sau, từ phía sau, một bàn tay nhỏ phủ tới, đang bôi lên cho mình thứ gì đó, cảm giác đau đớn lập tức giảm bớt không ít.
Miệng mũi tất cả đều là nhàn nhạt mùi thơm ngát, lúc này Dương Khai mới ý thức được đây là khuê phòng bà chủ, lập tức có chút xấu hổ: "Bà chủ, cho ngươi thêm phiền toái."
Ba ̀chủ vô thanh vô tức, chỉ chuyên chú bôi thuốc cho Dương Khai.
Một trận tiếng bước chân truyền đến, Dương Khai quay đầu nhìn lại, thấy lão Bạch, đầu bếp cùng phòng thu chi cùng nhau chen vào, đứng bên giường nhìn hắn.
Lão Bạch lo lắng nói: "Không sao chứ?"
Dương Khai cố nặn ra vẻ tươi cười: "Hông sao."
Đầu bếp chậc chậc: "Đây là hai roi a. . . Ra tay thật là đủ ác."
Phòng thu chi thở dài một tiếng nói: "Ngươi làm sao lại nổi xung đột với người ta? Đại Chiến Thiên quản hạt Tinh Thị nghiêm khắc nhất, không ai dám nháo sự tại địa bàn bọn hắn."
Bà chu ̉hừ lạnh nói: "Còn không phải tranh giành tình nhân với người? Đàn ông các ngươi. . . Ha ha, đều một đức hạnh!"
"Tranh giành tình nhân?" Lão Bạch ngạc nhiên không thôi.
Dương Khai một mặt oan uổng nói: "Đừng nghe bà chủ nói mò, không có chuyện như vậy, là có người lấy mạnh hiếp yếu, ở không đi gây sự!"
"Ta nói mò?" Bà chủ ha ha cười lạnh, "Ngay cả một Long Nha Tiên đều thay người ta chịu, còn dám nói không phải tranh giành tình nhân, ta thấy ngươi bị tiểu hồ ly tinh kia câu đi rồi." Vừa nói, một tay đập phía sau Dương Khai.
Dương Khai lập tức trắng nhợt mặt, cả người kém chút bị đập cho tam hồn xuất khiếu, mấy người lão Bạch cũng ở một bên nuốt nước miếng.
Trong phòng nhất thời tĩnh mịch im ắng. Một hồi lâu sau, bà chủ mới đứng dậy nói: "Mấy ngày nay an tâm tĩnh dưỡng, đừng lộn xộn, bị thương ngoài da, nuôi mấy ngày là khỏe."
"Tạ ơn bà chủ!" Dương Khai nói một tiếng, chần chờ một chút nói: "Bà chủ, đây là phòng ngươi, ta ở đây dưỡng thương, ngươi đi đâu?"
"An tâm nuôi thương thế của ngươi đi, nói nhảm nhiều như vậy."
Dương Khai không dám nói nữa, mấy người lão Bạch cũng rất nhanh bị bà chu ̉đuổi ra.
"Hảo hảo ơ ̉lại, ta đi chút sẽ quay lại!" Lão bản nương nói một câu, quay người rời đi.
Chờ không bao lâu, cửa phòng mở ra, tiếng bước chân vội vàng truyền đến, nghe không giống như tiếng bà chủ, Dương Khai nghiêng đầu nhìn, ngạc nhiên nói: "La cô nương?"
La Hải Y hai mắt đỏ bừng, trên mặt vẫn còn nước mắt, hiển nhiên là khóc qua một trận, đi tới bên giường run giọng nói: "Dương đại nhân, ngươi thế nào rồi?"
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Bị thương ngoài da, không
cần lo lắng, bà chủ đã đắp thuốc cho ta, qua mấy ngày là tốt."
La Hải Y lại giàn dụa nước mắt: "Nếu không phải bởi vì ta, đại nhân cũng không cần chịu nỗi khổ roi hình này, trước đó đại nhân còn thay thiếp thân chịu một roi, ân này này đức, thiếp thân thực sự không thể báo đáp."
Dương Khai khoát tay nói: "Việc nhỏ, cũng không thể nhìn ngươi tại trước mặt mọi người bị đánh tới da tróc thịt bong. Mà lại việc hôm nay sai không ở chúng ta, là Hải công tử khinh người quá đáng, Đại Chiến Thiên còn không phân phải trái, món nợ này chúng ta ghi lại, sớm muộn cũng có một ngày cho bọn hắn đẹp mặt."
Thấy nàng vẫn áy náy, một mặt tự trách, Dương Khai nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, sao ngươi tới được đây? Bà chủ cho ngươi tới?"
La Hải Y gật gật đầu: "Lan phu nhân nói đại nhân thay ta chịu một roi, để ta tới chiếu cố đại nhân." Dừng một chút, nói: "Đúng rồi, Lan phu nhân còn đồng ý ta gia nhập Đệ Nhất Khách Điếm, về sau ta cũng là người Đệ Nhất Khách Điếm."
Dương Khai cười ha ha: "Vậy thật sự đáng mừng, không còn phải khắp nơi bôn ba như trước đây." Nghĩ thầm bà chủ đúng là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, trước đó còn mắng người ta
hồ ly tinh, sau lại thu người ta vào Đệ Nhất Khách Điếm.
La Hải Y nói: "Phu nhân nói, lần này đại nhân tìm thiếp thân, chính là muốn cho thiếp thân gia nhập Đệ Nhất Khách Điếm, đại nhân đối với thiếp thân ân trọng như biển, ngày sau đại nhân có chuyện, thiếp thân định xông pha khói lửa, chết không chối từ!"
"Nghiêm trọng vậy." Dương Khai bật cười: "Trước ngươi cũng đã giúp ta không ít, chúng ta coi như thanh toán xong."
La Hải Y chậm rãi lắc đầu: "Không giống."
Xác thực không giống, nàng cũng chỉ giúp Dương Khai dẫn đường, đó là quan hệ cố tòng, chuyện phòng đấu giá Phong Vân giúp Dương Khai đưa tin cũng là tiện tay mà thôi. Nhưng Dương Khai lại cho nàng Đại Đạo Đan, giúp nàng có thể ngưng tụ đạo ấn, chuyện lần này còn thay nàng chịu một Long Nha Tiên, lại tiến cử nàng gia nhập Đệ Nhất Khách Điếm, không để nàng lại phải vì sinh kế mà nhọc tâm, từng chuyện từng chuyện này, cái nào không phải thiên đại ân tình? Đối với người sinh hoạt tại tầng dưới chót nhất như nàng, Dương Khai làm đâu chỉ là ân tái tạo.
Hai người nói chuyện phiếm, trong hành lang Đệ Nhất Khách Điếm, bà chủ ngồi ngay ngắn trên ghế, thần sắc đạm mạc.
Hôm nay Đệ Nhất Khách Điếm không buôn bán, trong hành lang
không có một ai, chỉ có phòng thu chi, đầu bếp đứng bên người bà chủ.
Không bao lâu, lão Bạch từ bên ngoài vọt vào.
Bà chủ giương mắt, thản nhiên nói: "Tìm hiểu rõ ràng chưa?"
Lão Bạch nói: "Đã điều tra xong, là dòng dõi một vị trưởng lão Vô Tưởng Thiên!" Nhíu nhíu mày nói: "Bà chủ, việc này sợ là có chút phiền phức, đối phương lai lịch không nhỏ."
Bà chủ nghe vậy hừ lạnh một tiếng: "Bất kể hắn là lai lịch gì, kẻ dám động ta, bất kể là ai đều phải trả giá thật lớn." Chầm chậm đứng dậy, thản nhiên nói: "Ẩn núp quá lâu, coi bản cung không dám giết người sao?"
Lão Bạch cùng đầu bếp bọn người liếc nhau, như hồi tưởng lại gì đó, cũng nhịn không được rùng mình một cái.
"Theo dõi kỹ chúng cho ta, nếu rời Tinh Thị, lập tức nói cho ta biết."
Lão Bạch há to miệng, dường như muốn khuyên, nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ, chắp tay nói: "Vâng!" Trong lòng biết mấy tên kia xui xẻo rồi, ba ̀chủ đã rất nhiều năm không tức giận như vậy.
Liên tiếp mấy ngày, Dương Khai đều đang dưỡng thương, bà chủ ngẫu nhiên sẽ đến thăm, mỗi lần đều sẽ răn dạy La Hải Y một trận, ấn tượng đối với nàng có vẻ thật không tốt.
La Hải Y thì nhẫn nhục chịu đựng, mỗi lần bị giáo huấn cũng im lặng nghe, chỉ có nhận lỗi, để một bồn lửa giận của bà chủ không phát ra được
Dương Khai ở một bên nhìn mà run sợ, không biết nữ nhân này lại đang phát thần kinh gì, mấy ngày nay luôn gây sự với La Hải Y.
Tu dưỡng mấy ngày, thương thế cuối cùng tốt lên nhiều, luôn nằm ở trên giường cũng không hay, muốn ra ngoài đi lại chút.