“Chữa ngựa chết thành ngựa sống, nếu như thất bại, vậy ngươi cũng đừng oán trách ta, nếu như có thể thành công, vậy sau này mời ta uống rượu!" Dương Khai trong lúc nói chuyện nhanh chóng lấy ra một cái bình ngọc, mở nắp bình, bóp mở miệng của lão Bạch ra, rồi đổ đồ vật trong bình vào miệng hắn.
Lão Bạch không kịp chuẩn bị tinh thần liền nuốt đồ vật kia vào trong bụng. Hắn cũng không kịp hỏi thêm điều gì, chỉ thấy sắc mặt hắn bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, sau đó hắn trừng mắt nhìn qua Dương Khai, khuôn mặt hiện lên vẻ khiếp sợ không tên.
"Thế nào?" Dương Khai khẩn trương nhìn qua hắn.
Thật lâu sau đó, lão Bạch mới bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, giống như nghĩ ra được chuyện gì đó, la lên thất thanh: "Thiên Địa Nguyên Dịch?"
"Rốt cuộc có hữu dụng hay không?" Dương Khai hận không thể đạp hắn một cước, đến lúc nào rồi mà còn dây dưa với mình những
chuyện này.
"Còn không?" Lão Bạch chép miệng một cái, tỏ vẻ vẫn còn chưa thỏa mãn.
"Còn!" Dương Khai không nói nhiều, lại lấy ra một bình Thiên Địa Nguyên Dịch, rót vào trong miệng của hắn.
Lão Bạch uống no cả bụng, sau đó hắn bỗng nhiên hít sâu một hơi, quét sạch thần sắc chán nản uể oải trên mặt trước đó, hăm hở nói: "Lui ra xa một chút, nhìn lão Bạch ta tấn Khai Thiên, vấn đại đạo!"
Dương Khai quả quyết bỏ chạy, bay thẳng ra ngoài trăm dặm, đến lúc này mới dám dừng lại.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy lão Bạch ở bên kia đang khoanh chân ngồi trong hư không, hai tay kết ấn, mặc dù cách nhau trăm dặm, nhưng Dương Khai vẫn co ́thể tinh tường cảm giác được lực lượng hỗn loạn trên người lão Bạch nhanh chóng giảm đi, sau đó một cỗ khí tức huyền diệu từ từ tỏa ra.
Thật sự hữu dụng! Dương Khai thấy thế thì trái tim đang phập phồng của hắn liền dần dần hạ xuống.
Hắn cũng chỉ là nảy ra ý nghĩ nhất thời, nên mới cho lão Bạch phục dụng một chút Thiên Địa Nguyên Dịch, cũng không biết hiệu quả cụ thể như thế nào.
Thiên Địa Nguyên Dịch này được hắn mang ra từ Hư Thiên Điện trong Thiên Địa Bí Cảnh, là linh dịch chỉ có thể đản sinh khi thiên địa sơ thành. Lúc ấy hắn lấy được rất nhiều Thiên Địa Nguyên Dịch, chỉ có điều vẫn một mực chưa từng dùng tới.
Hắn cũng có nghe người ta đồn rằng, Thiết Huyết Đại Đế sở dĩ có chiến lực mạnh hơn các Đại Đế khác một chút, chính là bởi vì ông ấy đã từng phục dụng Thiên Địa Nguyên Dịch trong Hư Thiên Điện.
Chính bản thân hắn cũng đã từng phục dụng, khi linh dịch kia vào bụng, hiệu dụng tan ra, cảm giác khai thiên tích địa trong lúc mù mờ kia vẫn còn rõ ràng trong ký ức của hắn. Tình huống của lão Bạch bây giờ là do lực lượng m Dương Ngũ Hành hỗn loạn, Tiểu Càn Khôn thế giới sơ thành trong cơ thể lâm vào trạng thái bất ổn, cho nên Dương Khai lập tức nghĩ rằng Thiên Địa Nguyên Dịch này có lẽ sẽ có một ít tác dụng.
Bây giờ xem ra đâu chỉ có một ít tác dụng, mà đơn giản chính là hốt thuốc đúng bệnh.
Theo thời gian trôi qua, khí tức hỗn loạn kia dần biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là lực lượng m Dương Ngũ Hành tương khắc tương sinh, từng tia từng tia thế giới vĩ lực lan tràn ra từ trong cơ thể của lão Bạch. Trong phạm vi thần niệm cảm giác của Dương Khai, bên kia giống như đang có một thế giới mới đang được sinh ra.
Dương Khai trong lòng phấn chấn, nhìn về phía bên kia không chớp mắt.
Tuy hắn không biết bản thân đến ngày tháng năm nào mới có thể tấn thăng Khai Thiên, nhưng sau khi trải qua chuyện lần này, ngày sau lúc tấn thăng hắn cũng có thêm rất nhiều kinh nghiệm ứng đối.
Oanh. . .
Một âm thanh trầm nặng vang lên từ nơi ngoài trăm dặm, cơ thể của lão Bạch chợt vang lên những âm thanh giống như hồng chung đại lữ được gõ vang, thuận theo quá trình âm thanh lan tràn ra, một luồng sóng chấn động lấy làm hắn trung tâm khuếch tán ra xung quanh.
Sóng chấn động dập dờn một đợt, khí tức của lão Bạch lại đột nhiên thâm thúy cô đọng thêm một phần.
Rầm rầm rầm. . .
Sóng chấn động không ngừng khuếch tán, khí tức của lão Bạch liên tục tăng lên, không còn cảm giác hỗn loạn như trước, sau lưng hắn từ từ hiện ra một hư ảnh mơ hồ.
Lúc mới bắt đầu, hư ảnh kia còn không rõ ràng cho lắm, nhưng theo thời gian trôi qua, hư ảnh kia dần trở nên ngưng thực.
Dương Khai phóng mắt nhìn tới, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên,
bởi vì hư ảnh kia lại chính là Đệ Nhất Khách Điếm. Khi hư ảnh này lọt vào trong tầm mắt, hắn giống như đã trở về Đệ Nhất Khách Điếm vậy.
Đây chính là Tiểu Càn Khôn thế giới của lão Bạch! Dương Khai giật mình trong lòng.
Cho đến tận bây giờ, Tiểu Càn Khôn thế giới của Khai Thiên cảnh mà hắn tận mắt chứng kiến chỉ có một, chính là Tiểu Càn Khôn thế giới của Hộ Địa Tôn Giả Hỏa Linh Chỉ Địa - Đoàn Hải. Lúc trước sau khi bị Vạn Tiết Trùng thôn phệ, hắn đã mất dấu Trương Nhược Tích, sau đó bị Đoàn Hải đưa vào trong thế giới kia. Nơi đó là một vùng biển rộng, trong vùng biển đó có những hòn đảo hoang lập lờ đón sóng.
Như vậy xem ra, Tiểu Càn Khôn thế giới của mỗi một tên võ giả đều không giống nhau, lão Bạch là tiểu nhị của Đệ Nhất Khách Điếm, Đệ Nhất Khách Điếm có ý nghĩa phi phàm đối với hắn, vì vậy Tiểu Càn Khôn thế giới khi hắn tấn thăng Khai Thiên ngưng luyện ra lấy Đệ Nhất Khách Điếm làm hình mẫu.
Trong lòng Dương Khai có điều ngộ ra.
Lão Bạch bên kia đã dần dần bình ổn, tấn thăng Khai Thiên bất quá chỉ là chuyện sớm muộn. Bản thân Dương Khai cu ̃ng thụ thương
không nhẹ, nên hắn dứt khoát ngồi xếp bằng, điều tức chữa thương.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, khí tức của thế giới vĩ lực bên kia càng ngày càng nồng đậm, Tiểu Càn Khôn thế giới hư vô mờ mịt bên kia dần dần ngưng thực, một cỗ uy thế kinh người bỗng nhiên lan tràn ra từ trên người lão Bạch.
Giữa càn khôn, lão Bạch mở mắt, hư không sinh điện, ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng hú kia cuồn cuộn, chấn động đến Cửu Tiêu.
Tiểu Càn Khôn thế giới lóe lên một cái rồi biến mất, chui vào trong cơ thể lão Bạch, biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó, trước mắt Dương Khai hiện lên một bóng người. Lão Bạch đã vượt qua khoảng cách trăm dă ̣m xuất hiện trước mặt hắn, nhếch miệng cười nhìn qua hắn: "Không cần nói lời chúc mừng, sau này ta mời ngươi uống rượu, qua bao lâu rồi?"
"Bảy tám ngày rồi." Dương Khai trả lời.
"Bảy tám ngày, cũng không biết bà chủ thế nào rồi." Lão Bạch nhíu mày, tỏ vẻ lo lắng. Trước đó hắn cùng Dương Khai tận mắt nhìn thấy, bà chu ̉bị bốn tên Khai Thiên trung phẩm truy kích, hai tên lục phẩm, hai tên ngũ phẩm, càng đánh càng xa. Thực lực bà chủ tuy mạnh, nhưng dù sao cũng có thương tích trong người, hơn nữa còn là lấy một địch bốn, vậy thì làm sao hắn có thể không lo lắng cho
được?
Dương Khai trầm ngâm nói: "Ba ̀chu ̉cũng không phải đô ̀ngốc, nếu biết mình không địch nổi đám người kia, vậy thì nàng cũng sẽ không một mực dây dưa không ngớt với bọn hắn đâu. Nếu ta là nàng, vậy thì ta hoặc là trốn vào trong Càn Khôn điện, hoặc là tránh vào trong Tinh Thị ở Kim Hồng vực."
Lão Bạch nghe thấy vậy thì gật đầu: "Nói có lý! Nói như thế, Càn Khôn điện có khả năng cao hơn một chút."
Không biết tình huống Tinh Thị ở Kim Hồng vực bên kia như thế nào, nếu không phải là do Đại Chiến Thiên khống chế thì trong Tinh Thị chưa chắc là không thể tư đấu, bà chủ dù trốn vào đó cũng không có ích gì. Trái lại, nếu như nàng trốn vào Càn Khôn điện, vậy thì đúng là tuyệt đối an toàn, bởi vì tuyệt đối không thể phát sinh xung đột ở trong đó, nếu không người ra tay chính là địch nhân của tất cả các động thiên phúc địa, phóng tầm mắt khắp cả Tam Thiên thế giới, có ai có khí phách cỡ này cơ chứ?
"Đi, đi đến Càn Khôn điện!" Lão Bạch quyết định thật nhanh.
"Ngươi có cần củng cố cảnh giới trước hay không?" Dương Khai hỏi, hắn vừa mới tấn thăng, còn không quen thuộc với lực lượng của Khai Thiên cảnh, mặc dù hắn thành tựu Khai Thiên ngũ phẩm, nhưng nếu như thật sự gặp phải địch nhân, vậy thì hắn có thể phát
huy ra bao nhiêu phần thực lực đúng là chuyện khó mà nói trước được.
"Không có thời gian, sau này từ từ quen thuộc đi." Lão Bạch trong lúc nói chuyện liền muốn thi triển Càn Khôn độn pháp.
Hắn vừa nghiêng đầu liền trông thấy Dương Khai tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn qua hắn, làm hắn không khỏi tự vỗ đầu một cái: "Đúng rồi, ta quên mất ngươi không có lưu lại lạc ấn trong Càn Khôn điện ở Kim Hồng vực này."
Không lưu lại lạc ấn, liền không có cách nào thi triển Càn Khôn độn pháp đến Càn Khôn điện.
"Ngươi đi trước một bước, ta chậm rãi bay qua." Dương Khai vừa nói vừa lấy ra tinh đồ, dò xét vị trí rồi nói: "Dù sao cũng không xa, bốn năm ngày lộ trình mà thôi."
Lão Bạch do dự nói: "Thế nhưng một mình ngươi. . ."
Dương Khai trầm giọng nói: "Ta không sao, ba ̀chu ̉quan trọng hơn." Nhớ lại thần thái của ba ̀chủ trước khi đi, trái tim của Dương Khai cũng có hơi đau nhói. Nếu như không phải cố kỵ hắn và lão Bạch, vậy thì bà chủ đâu cần cưỡng ép di chuyển vòng chiến ra chỗ khác như thế.
Lão Bạch cũng biết giờ phút này không phải thời điểm để trì hoãn,
hắn tấn thăng Khai Thiên tiêu tốn hết bảy tám ngày, thời gian dài như vậy, cục diện của bà chủ bên kia khẳng định là càng thêm không chịu nổi, hắn cắn răng nói: "Tốt, ngươi đi đường cẩn thận đó."
Dương Khai gật gật đầu.
Lão Bạch không do dự nữa, lập tức thi triển Càn Khôn độn pháp, quang mang bao phủ, đại trận lơ lửng dưới chân, độn đi trong nháy mắt.
Đợi sau khi hắn rời đi, Dương Khai mới triển khai thân hình, bay về phía Càn Khôn điện.
Dựa vào khoảng cách trên tinh đồ, hắn bay từ đây đến Càn Khôn điện phải mất khoảng bốn năm ngày, dù hắn dốc toàn lực đi đường thì cũng phải tốn khoảng chừng ba ngày mới tới nơi.
Dương Khai âm thầm lo lắng, không biết tình huống của bà chủ bên kia thế nào rồi, có thoát khốn được hay không. Hắn vừa căm vừa hận bọn người Thích Kim kia không biết liêm sỉ, vậy mà lại âm hiểm như thế, không tiếc lợi dụng Tỏa Dương Địa để dụ bà chủ vào bẫy.
Đi đường trong hư không, cô tịch không ai thấu, giữa càn khôn mênh mông này, nếu không phải trùng hợp thì rất khó có thể gặp được người khác.
Hai ngày sau, Dương Khai đang vùi đầu đi đường bỗng nhiên cảm
nhận được một đạo thần niệm từ phía trước đảo qua người mình. Việc này khiến hắn không khỏi biến sắc, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.
Phóng mắt nhìn quanh, không thấy thứ gì, thần niệm ngoại phóng, cũng không điều tra ra được bất kỳ đồ vật nào.
Trong lòng thầm hiểu, chủ nhân của đạo thần niệm vừa rồi hẳn là có thực lực viễn siêu mình, cho nên mình mới không có cách nào tra ra tung tích của đối phương. Khi còn đang nghĩ như vậy thì Dương Khai lại bỗng nhiên biến sắc, bởi vì luồng thần niệm đảo qua người hắn
không những không di chuyển, mà còn gắt gao bám lên trên người hắn
Dương Khai không chút nghĩ ngợi, trực tiếp thôi động Không Gian Pháp Tắc bỏ chạy ngay lập tức, khi một lần nữa hiện thân thì hắn đã ở nơi cách đó vài trăm dặm.
Mặc kệ chủ nhân của đạo thần niệm kia là ai, nếu như người ta đã để mắt tới mình, vậy khẳng định là không có ý tốt gì, Dương Khai sao còn dám ở lại đó cơ chứ? Hắn thầm cảm thấy bi thương vô cùng, thực lực yếu thật đúng là một loại bi ai, hắn trong Tinh Giới tung hoành vô địch, nhưng khi đi đến thế giới bên ngoài càn khôn này thì lại biến thành một con thỏ bị người người đuổi bắt, xem ra hắn cũng phải cố gắng được như lão Bạch, sớm ngày tấn thăng Khai Thiên thì mới có thể có được một cuộc sống yên ổn a.
Thần niệm không tiêu tan, một mực khóa chặt lấy Dương Khai, hơn nữa tốc độ còn vô cùng nhanh, mặc cho Dương Khai xê dịch thuấn di như thế nào thì cu ̃ng vẫn không thể thoát khỏi sự truy kích của đối phương, khoảng cách giữa hai bên không ngừng được rút ngắn lại.
Tầm nửa ngày sau, Dương Khai rốt cuộc cảm giác được khí tức của người tới, điều này cũng đại biểu cho việc người truy kích ở phía sau đã tiến vào trong phạm vi cảm giác của thần niệm của hắn.
"Là tiện nhân kia!"
Sau khi dò xét kỹ càng, Dương Khai vừa sợ vừa giận, trong lòng chửi ầm lên.
Người truy kích sau lưng hắn không phải là người nào khác, mà chính là nữ tử trước đó đánh nhau với bà chu ̉, Nguyệt Hà!
Nếu như Nguyệt Hà ở chỗ này, vậy chứng tỏ trận chiến giữa nàng và bà chu ̉đã kết thúc, trái tim của Dương Khai lập tức chìm xuống đáy cốc, theo bản năng cảm giác được tình huống của bà chu ̉chỉ sợ là không ổn.
Thế nhưng mình chỉ là một tên Đế Tôn cảnh, nữ nhân này đuổi theo mình để làm gì? Nhìn theo phương hướng nàng ta chạy tới, hẳn là vừa mới rời khỏi Càn Khôn điện bên kia, nếu không nàng ta làm sao
có thể đụng độ mình cơ chứ.
Trong lòng nghi hoặc không hiểu, nhưng trong đầu hắn lại bỗng nhiên vang lên giọng nói của Nguyệt Hà: "Có muốn biết tình hình sống chết Lan U Nhược hay không?"