Thân hình của hắn anh vĩ như núi lớn, giống như có thê ̉che chắn tất cả mưa to gió lớn, mang đến cho người ta một loại cảm giác an toàn khó mà diễn tả được giữa nơi loạn địa dị thú lao nhanh này.
Nguyệt Hà được Trần Nguyệt ôm vào trong ngực khẽ nhếch miệng nhỏ, kinh ngạc nhìn qua bóng lưng ngăn ở phía trước kia, sau đó bóng dáng đó từ từ hợp nhất với dáng người kia trong trí nhớ của nàng. Đã từng có một người đứng trước che chở cho nàng như vậy, vì nàng ngăn cản hết thảy hung hiểm ập tới, ký ức chôn giấu sâu trong trí óc sôi trào, làm cho thân thể Nguyệt Hà hơi run rẩy.
Trần Nguyệt trừng mắt thật lớn, nỉ non nói: "Dương sư huynh lợi hại như vậy?"
Một kích của Lôi Hống khiến cho lão già họ Khang phải tránh đi mũi nhọn, làm cho Nguyệt Hà bị thương nặng, nhưng lại bị Dương Khai nhẹ nhàng ngăn cản. Hai cảnh tượng khác biệt này làm cho giác quan của người ta bị trùng kích thật lớn, khiến cho người ta có hơi
không dám tin tưởng.
Mạnh Hoành chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt choáng váng, Dương Khai có lợi hại hay không thì hắn không biết, hắn chỉ biết tên Dương Khai này đúng là có lá gan không nhỏ. Nếu không phải vậy thì trước đó hắn cũng sẽ không đoạt lấy thi thể của Kim Ô ngay trước mặt một đám Khai Thiên cảnh, càng thần kỳ hơn nữa chính là, hắn vậy mà có thể trốn về tới Đệ Nhất Khách Điếm.
Có điều nếu như hắn không có chút bản lãnh nào, vậy thì làm sao hắn co ́thể giữ được mạng khi bị nhiều Khai Thiên cảnh như vậy truy kích cơ chứ? Trước đó hắn có nghe Ngụy Khuyết sư thúc nói qua, gia hỏa Dương Khai này chạy rất giỏi, chạy nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng hiện tại xem ra, hắn chẳng những giỏi chạy, mà thực lực cũng cực kỳ không tầm thường.
Trong lúc hắn vẫn còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì bỗng nhiên có một tiếng rống giận rung trời vang lên tận mây xanh. Đầu Lôi Hống kia thấy Dương Khai ngăn cản trước mặt mình, lại đón đỡ một kích của nó, điều này đã chọc giận nó một cách triệt để.
Điện quang một lần nữa lấp lóe trên độc giác của nó, không gian chợt nổ vang những tiếng lốp bốp, điện mang khủng bố thành hình, có vẻ như đang sắp sửa bắn ra một lần nữa.
"Dương huynh cẩn thận!" Mạnh Hoành thấp giọng hô.
Lời này vừa dứt, bóng người trước mắt hắn lóe lên một cái, Dương Khai đột nhiên xuất hiện trước mặt Lôi Hống một cách quỷ dị, thân hình nhỏ bé của hắn và thân thể khổng lồ của Lôi Hống tạo thành một sự chênh lệch cực kỳ rõ ràng, thế nhưng, khí thế của cả hai thì lại không chênh lệch nhau một chút nào.
Trước mắt bao người, Dương Khai một lần nữa ra quyền, Không Gian Pháp Tắc tỏa ra, hung hăng nện xuống.
Một quyền sụp đổ!
Lỗ đen to lớn thành hình, bao trùm lấy cái đầu to lớn của Lôi Hống, Không Gian Pháp Tắc tàn phá bừa bãi, sau đó bỗng nhiên co rụt lại.
Lôi Hống run lên, phát ra một tiếng gầm tràn đầy đau đớn. Điện quang phảng phất như từng đầu Điện Long tùy ý du tẩu bên trong lỗ đen, chống lại lực lượng tịch diệt vạn vật thành hư không ở trong đó.
Lỗ đen trong nháy mắt sụp đổ, Lôi Hống lảo đảo lui lại, cặp mắt vốn phát ra hung quang của nó vào giờ phút này đã biến một mảnh đỏ hồng. Khi đám người bên này nhìn lại, tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh, độc giác trên trán của đầu Lôi Hống kia vào giờ phút này vậy mà đã biến mất vô tung vô ảnh, không chỉ thế, cái đầu to lớn kia còn chợt xuất hiện những vết thương giống như bị cắt vào, máu tươi
chảy đầm đìa khắp nơi.
Yêu thú rèn luyện thân thể thành bí bảo của bản thân, phát huy ra lực lượng không kém hơn bí bảo là bao. Độc giác kia là bộ phận kiên cố nhất trên người Lôi Hống, vào giờ phút này thế mà lại biến mất không thấy đâu, điều này khiến cho tất cả mọi người lĩnh hội sâu sắc sự khủng bố của một kích kia của Dương Khai.
Một quyền như thế, người có cảnh giới dưới Khai Thiên cảnh, căn bản là không có cách chống đỡ được.
Nguyệt Hà thấy thế thì có hơi choáng váng. Cho tới thời khắc này, nàng mới biết được thực lực của người thanh niên này khủng bố đến cỡ nào.
Trần Nguyệt thấy thế thì đôi mắt đẹp cũng tỏa sáng, nhìn chằm chằm không chớp mắt theo từng động tác của Dương Khai.
Ở một bên khác, lão già họ Khang vừa chém chết dị thú bao vây tới, vừa chú ý động tĩnh bên này. Ánh mắt hắn bỗng trở nên phức tạp, thầm nghĩ đây chính là nội tình của đệ tử xuất thân từ thế lực lớn ư? Người như hắn lăn lộn cả đời, cuối cùng cũng chỉ có thể thành tựu Khai Thiên tam phẩm, căn bản là không có cách nào tưởng tượng được, lực lượng trên người tên kia từ đâu mà tới.
Hồng hộc. . .
Lôi Hống lảo đảo lùi ra phía sau, hít vào thở ra như tiếng trống trận. Độc giác bị tổn hại chẳng những không làm cho nó lùi bước, mà còn kích phát ra hung tính của nó.
“Hửm?" Dương Khai cũng cảm thấy ngoài ý muốn, một quyền kèm theo thần thông sụp đổ của hắn vậy mà lại không thể lấy được tính mạng của đầu Lôi Hống này, xem ra dị thú trong Thái Khư cảnh quả thực không thể suy đoán theo lẽ thường được.
Đại địa chấn động từng cơn, Lôi Hống một đường chạy vội, muốn nhào tới chỗ Dương Khai. Điện quang quanh quẩn trên thân thể khổng lồ kia, thuận theo quá trình phi nhanh tới của nó, những dòng điện thật nhỏ bao phủ khu vực đường kính phạm vi trăm trượng, ngoài ra còn có từng đạo từng đạo sấm sét đánh xuống từ trên bầu trời, tràng diện nhìn qua vạn phần hung hiểm.
Dương Khai nhếch miệng nhe răng cười, lung lay cổ tay, bóp bóp nắm đấm, sau đó bỗng nhiên bày ra tư thế muốn chống đỡ ngay tại chỗ.
"Hắn muốn làm gì vậy?" Trần Nguyệt thấy thế thì ngây người. Mạnh Hoành biến sắc: "Hắn. . . hắn muốn đấu sức với Lôi Hống ư?"
"Điên rồi điên rồi!" Lão già họ Khang một mực chú ý nơi đây cũng không ngừng lắc đầu. Hắn cảm thấy đầu óc của Dương Khai có phải
có vấn đề gì hay không, nếu không sao lại muốn đấu sức với một đầu dị thú hình thể to lớn như vậy chứ? Mặc dù Dương Khai trước đó biểu hiện cực kỳ chói mắt, một quyền cản lôi mang, một quyền thương Lôi Hống, nhưng tự cao tự đại như thế này thì chẳng khác nào tự tìm đường chết! Một tên võ giả, nhục thân có mạnh đến đâu thì cũng không thể mạnh hơn Yêu thú được. Yêu thú có thiên phú không gì sánh kịp ở phương diện này, huống hồ Lôi Hống còn là Thượng Cổ di chủng nữa đấy.
Đông đông đông. . .
Trước mắt bao người, đầu Lôi Hống vọt tới trước mặt Dương Khai. Nó đưa cái đầu ra, phảng phất như một tòa núi lớn đang nhào tới, dù trước mặt nó có là một ngôi sao đi chăng nữa thì sợ là cũng sẽ bị một kích này đụng vỡ.
Trần Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác, không dám nhìn, Mạnh Hoành cũng nhắm mắt lại.
Duy chỉ có đôi mắt đẹp của Nguyệt Hà nhìn chằm chằm không chớp mắt vào trận chiến bên này, khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ lo âu và thấp thỏm.
Oanh. . .
Một âm thanh va đập trầm muộn vang lên, xen lẫn với tiếng gầm
nhẹ của Lôi Hống.
Một tiếng kinh hô vang lên, ẩn chứa cảm xúc không thể tưởng tượng nổi bên trong đó.
"A?" Nguyệt Hà kinh hô, đưa tay che lại đôi môi đỏ, đôi mắt đẹp khẽ run. Lão già họ Khang một mực chú ý Dương Khai cũng lắc lắc đầu một cái, trong lúc khiếp sợ, hắn chợt phạm phải sai lầm, bị một đầu
dị thú đánh trúng phần eo, suýt chút nữa là đã mệnh tang Hoàng Tuyền. Điều này khiến hắn phải vội vàng tập trung tinh thần ứng đối cửa khó trước mắt, thế nhưng khóe mắt vẫn một mực chú ý tới Dương Khai bên kia.
Dường như nhận ra có điểm không đúng, Trần Nguyệt chậm rãi quay đầu, sau đó liền đứng hình ngay tại chỗ.
Chỉ thấy Dương Khai bên kia hai tay kình thiên, gắt gao đứng vững trước sự trùng kích của Lôi Hống. Thân hình hắn bất động, duy chỉ có đại địa dưới chân hắn không chịu nổi lực đạo của cú va chạm kia mà nứt ra từng đạo khe rãnh.
"Sao có thể như vậy được?" Trần Nguyệt thì thào lên tiếng.
Mạnh Hoành phát giác được sự chấn kinh trong lời nói của nàng ta nên cũng vội vàng mở mắt, tiếp đó, hắn cũng cảm thấy cả người choáng váng, tròng mắt run rẩy một trận.
Chống đỡ sự trùng kích của một đầu dị thú, điều này cần lực lượng khủng bố đến cỡ nào? Phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy một thân quần áo của Dương Khai bay phấp phới, tuy bị đầu Lôi Hống kia liên tiếp đẩy lui về phía sau, nhưng hắn đã thật sự chặn lại được.
Ba giây sau, thân hình đang lui về sau của Dương Khai chợt dừng lại, chân hắn phát lực một trận, vậy mà lại có thể đẩy Lôi Hống lui về sau một bước.
Một màn này khắc sâu vào trong trí nhớ của đám người bên này, càng nhìn càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó chuyện khiến cho người ta còn kinh hãi hơn đã phát sinh, chỉ nghe Dương Khai ở bên kia gầm lên giận dữ: "Lên!"
Hai tay Dương Khai ôm lấy cái đầu to lớn của Lôi Hống, bỗng nhiên phát lực một cái, đầu quái vật khổng lồ kia vậy mà lại bị ném lên trên không trung. Thân hình to lớn của Lôi Hống giương nanh múa vuốt giữa không trung, trông có vẻ khá buồn cười, nhưng những người nhìn thấy một màn này thì lại không cười nổi, bọn họ chỉ cảm thấy thế giới quan của mình đã bị lật đổ.
Xoát một tiếng, Dương Khai cũng phóng lên tận trời, bay thẳng đến chỗ của đầu Lôi Hống kia.
Người ở giữa không trung, đưa tay nắm lấy hư không, Thương Long
Thương liền xuất hiện.
Tay run trường thương, vẽ ra mấy đóa thương hoa, Đế Nguyên ầm ầm thôi động, một tiếng long ngâm nổ vang, một thương ra, giống như Thương Long bay thẳng trên trời.
Tròng mắt đỏ ngầu của Lôi Hống tràn ngập vẻ sợ hãi.
Một thương này đâm vào phần bụng dưới mềm mại của Lôi Hống, Dương Khai nương theo Thương Long Thương một đường giết va ̀o, sau đó giết ra khỏi phần lưng của Lôi Hống, trên người còn mang theo một mảnh huyết vụ.
Thân ảnh như một mũi tên nhọn xuyên thẳng qua, thân hình khổng lồ của Lôi Hống ầm ầm bạo liệt giữa không trung, huyết vũ bay tán loạn, toái thi văng đầy trời.
Một viên nội đan lấp lóe điện quang khắc sâu trong tầm mắt của Dương Khai, tản ra năng lượng ba động không tệ, Dương Khai đưa tay chụp tới, quay đầu nhìn về phía lão già họ Khang đang kinh hãi bên kia.
Hừ lạnh một tiếng, Dương Khai chầm chậm đáp xuống.
Mạnh Hoành bọn người kinh ngạc nhìn qua hắn giống như gặp được Thiên Nhân. So với vẻ oai hùng khi Dương Khai đánh ra một thương cuối cùng để giết chết Lôi Hống, thứ càng làm cho bọn hắn rung
động hơn chính là việc Dương Khai có thể đón đỡ được đòn trùng kích của Lôi Hống, hơn nữa còn là bằng vào lực lượng nhục thân của mình.
Một thương cuối cùng kia, dù sao cũng là tấn công vào phần bụng mềm mại của Lôi Hống, mặc dù nhất kích tất sát đầu hung vật một kia, nhưng nói thẳng ra là vẫn có chút mưu lợi, cho nên nó làm sao
có thể mang tới sự rung động cực lớn như khi nhìn thấy Dương Khai đấu sức trực diện với Thượng Cổ di chủng được.
Nguyệt Hà nhẹ nhàng thở ra, trong đôi mắt đẹp của Trần Nguyệt hiện lên dị sắc, Mạnh Hoành tỏ vẻ bội phục.
"Đi!" Dương Khai cũng không nhiều lời, chỉ nói với đám người một câu, sau đó một mình một ngựa dẫn đầu.
Đám người bọn họ vốn do hai vị Khai Thiên dâ ̃n đầu, nhưng lão già họ Khang tại thời khắc nguy cấp đã vứt bỏ bọn hắn, Nguyệt Hà bởi vậy mà bị trọng thương, cho nên bây giờ Dương Khai đành phải dẫn đầu ở phía trước.
Nằm ngoài sự dự liệu của hắn, chuyến đi về sau này, dị thú vẫn luôn chớp nhoáng đánh tới vậy mà lại chủ động lùi ra hai bên, để mặc bọn hắn đi, chỉ chăm chăm nhào tới đám võ giả ở phía sau.
Mạnh Hoành phấn chấn nói: "Những súc sinh này cũng biết hiếp yếu
sợ mạnh, xem ra Dương huynh vừa rồi đánh chết Lôi Hống đã khiến cho bọn chúng sinh ra lòng kiêng kỵ."
Dương Khai từ chối cho ý kiến, giống như có điều suy nghĩ nhìn về phía mình Thương Long Thương trên tay mình. Lời nói của Mạnh Hoành có lẽ có mấy phần đạo lý, dù sao phàm là Yêu thú thì cũng đều có bản năng xu phúc tị họa, nhưng theo Dương Khai cảm thấy, có lẽ Thương Long Thương mới là thứ làm cho những dị thú này kiêng kỵ.
Thương Long Thương tràn ngập long uy, những dị thú này sao dám khiêu chiến sự uy nghiêm của long uy được?
Bất quá mặc kệ như thế nào thì việc này cũng bớt đi cho hắn không ít chuyện.
Mắt thấy đám người Dương Khai đi bộ nhàn nhã, quyết chí tiến lên trên chiến trường vạn thú bôn đằng này, đám võ giả tan tác như chim muông trước đó hối hận không thôi.
Sớm biết như thế thì bọn hắn đã không chạy trốn, đi theo đám người Dương Khai bên kia tốt biết bao nhiêu? Giờ phút này muốn đi theo cũng không được nữa rồi, bốn phương tám hướng đều là hung thú, chỉ có giết ra một con đường máu thì mới có thể sống sót.
"Vị sư huynh này cứu mạng a, tiểu đệ nguyện dâng lên toàn bộ thân
gia để tạ ơn." Có người đứng cách đó không xa chợt hô to.
"Đại nhân cứu ta, nếu có thể sống sót, ngày sau ta nhất định sẽ nghe theo đại nhân, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!"
"Ta không muốn chết, sư huynh cứu tỷ muội chúng ta với, sau đó huynh muốn làm gì chúng ta cũng được."
Từng tiếng từng tiếng cầu cứu vang lên bên tai, những tiếng cầu khẩn hứa hẹn thê lương chỗ nào cũng có, nhưng Dương Khai lại ngoảnh mặt làm ngơ. Đối với những người gặp hoạn nạn thì liền bỏ chạy này, bọn họ gặp phải chuyện như vậy thì cũng là do sự lựa chọn của bọn họ. Nếu như bọn họ có thể đuổi kịp cước bộ của hắn, vậy thì hắn sẽ không ngăn cản, nhưng cũng sẽ không đại phát thiện tâm tận lực đi cứu ai.
Sống chết có số, phú quý do trời!