Dương Khai nghe vậy gật đầu: "Ý của Trần đương gia ta hiểu được, nói cách khác Xích Tinh mãi mãi cũng sẽ chỉ có bảy vị đương gia?"
"Có thể nói như vậy!" Trần Thiên Phì mỉm cười.
"Vậy thì đơn giản." Dương Khai cũng nhếch miệng cười một tiếng, "Chỉ cần ta có thể xử lý một người trong các ngươi, sau đó thay vào là được."
Dứt lời, người thoắt một cái, cả người giống như Đại Bằng Triển Sí, nhào thẳng tới Độc Nương Tử!
Dương Khai nói động thủ là động thủ, quả quyết đến cực điểm.
Cũng chẳng ai ngờ rằng hắn đúng là quả quyết như vậy, đều cho là hắn đã vào tận nơi đây nhất định sẽ bó tay bó chân, mặc cho bọn hắn dày vò nhào nặn, sinh tử tùy tâm, ai ngờ hắn còn chủ động như vậy.
"Làm càn!"
"Lớn mật!"
Vài tiếng gầm thét đồng thời vang lên, trên mấy cái ghế, loạt loạt bóng người bay ra, Cam Hoành thoắt một cái, lập tức biến mất, triệt để dung nhập vào trong bóng tối.
Một mực ngồi ngay ngắn bất động như núi, u Dương huynh đệ cũng thân hình phiêu hốt, khí tức chặt chẽ tương liên, như hóa thành một người, khí thế kinh người.
Trần Thiên Phì thân thể to mọng như bóng da bắn lên, phóng thẳng tới Dương Khai.
Đông đông đông. . .
Người như thiết giáp, Bối Ngọc Sơn di chuyển, mỗi một bước rơi xuống đều khiến đại điện chấn động, bắp thịt cuồn cuộn trên thân thể cao hai, ba trượng kia tràn đầy lực lượng bạo tạc, giống như núi nhỏ cản trước mặt Độc Nương Tử, nhếch miệng cười một tiếng, đấm ra một quyền.
m bạo vang lên, màng nhĩ rung động, một quyền này thế đại lực trầm, chính là phía trước có một tòa núi lớn đều có thể oanh nát.
Trước mắt bao người, Dương Khai không tránh không né, huy quyền nghênh tiếp.
Nguyệt Hà hoa dung thất sắc: "Cẩn thận!"
Một phương tâm gấp như kiến bò trên chảo nóng, trước đó rõ ràng đã nói với Dương Khai, Bối Ngọc Sơn này trời sinh thần lực, lực có thể bạt núi, Dương Khai sao lại muốn chính diện đối cứng với hắn? Đây không phải tự rước lấy nhục sao?
Mà mấy người khác thấy thế cũng đều không nhịn được mà bật cười.
Trong mấy vị gia chủ Xích Tinh, Bối Ngọc Sơn này thiên phú dị bẩm, thể chất đặc thù, một thân man lực gần như có thể sánh với dị thú, chiến đấu ngang cấp, căn bản không ai cản nổi hắn chính diện một quyền. Chớ đừng nói chi hắn còn là tứ phẩm Khai Thiên, Dương Khai chỉ là Đế Tôn mà thôi, tuy nói trong Thái Khư không Khai Thiên, Bối Ngọc Sơn không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, nhưng nội tình người ta còn đó, con kiến có thể đấu với voi sao?
Đây là chuyện không thể nào!
Cho tới giờ khắc này Trần Thiên Phì mới phát hiện, tên Dương Khai này có vẻ là tên lăng đầu thanh! mình hao tâm tổn trí phí sức đưa hắn đến nơi này, thật sự là chuyện bé xé ra to, nếu sớm biết người này tự đại như vậy, lẽ ra không cần vận dụng nhiều tâm tư như vậy.
Đủ loại tâm tư biến hóa, Xích Tinh mấy vị gia chủ ngừng thế công, lẳng lặng quan sát, như thể cũng có thể dự liệu được kết cục tiếp đó của Dương Khai.
Oanh một tiếng vang thật lớn. . .
Một kết quả làm cho tất cả mọi người trợn mắt xuất hiện, khi đôi quyền kia tương giao, bị đánh bay ra ngoài lại không phải thân hình nhỏ bé của Dương Khai, ngược lại là cao hai, ba trượng như thiết tháp, Bối Ngọc Sơn
Thân thể khổng lồ giống như bao tải ra ́ch, vọt thẳng tới vách tường, vách tường kiên cố bị xô thủng ra một hố sâu lớn, toàn bộ đại điện đều ầm vang chấn động.
Ngược lại là Dương Khai, người chỉ là có chút dừng lại, tiếp tục dư thế không giảm đánh tới trước.
"Không thể nào!" Trần Thiên Phì kém chút cắn đầu lưỡi của mình, hai mắt hẹp dài bởi vì thịt mỡ đè ép mà giờ lại trừng lớn lên, nhìn thấy trước mắt đã lật đổ tất cả hắn nhận biết, không thể tin được.
u Dương huynh đệ, Cầm phu nhân cũng theo đó thất thần!
Trong chốc lát, Dương Khai đã nhào đến cách Độc Nương Tử 10 trượng chỗ, nhếch miệng nhe răng cười không thôi.
Độc Nương Tử hiển nhiên cũng không kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, lúc bình tĩnh lại, Dương Khai nhe răng cười đã gần đến trước mắt.
Biến sắc, phun ra một chùm sương mù màu về phía Dương Khai, đồng thời ngay lập tức bay ra, bỏ chạy ra sau.
Sương mù kia chứa kịch độc vô cùng, chính là Khai Thiên cảnh bị phun trúng cũng không chịu nổi, nếu không nghĩ biện pháp hóa giải chẳng mấy chốc sẽ hóa thành một đám nước mủ.
Dương Khai lại lao thẳng vào trong sương mù, cả người lập tức hơi chao đảo, hiển nhiên là bị độc tố kia ảnh hưởng.
Độc Nương Tử cười the thé: "Tiểu tử coi như có chu ́t bản sự, Bối Ngọc Sơn cũng bị ngươi đánh bay ra ngoài, nhưng Phệ Hồn Yên của lão nương lại không phải dễ chịu như vậy, ngươi từ từ trải nghiệm phệ hồn cạo xương đi!"
Dứt lời, tròng mắt bỗng rợn tròn, một mặt hoảng sợ nhìn phía trước.
Tại trong sương mù, Dương Khai bỗng há miệng hút vào, mảng lớn sương mù kia bị hút vào trong miệng, giương mắt nhìn đến, hai mắt hắn đáng sợ doạ người, Độc Nương Tử khiếp vía!
Độc Nương Tử hét lên một tiếng, lại điên cuồng bỏ chạy về sau.
"Chạy đi đâu!" Dương Khai hừ lạnh một tiếng, đưa ra một tay bắt lại, Không Gian Pháp Tắc tràn ngập, bỏ qua không gian cách trở, bắt được cổ Độc Nương Tử, cầm nàng đến trước mặt. Độc Nương Tử điên cuồng giãy dụa, nhưng đại thủ bóp lấy cổ nàng kia lại không nhúc nhích tí nào.
Đùng một tiếng, trên thân Độc Nương Tử nổ tung ra một chùm thủy
độc, đổ ập xuống Dương Khai.
Xoẹt xẹt, quần áo Dương Khai đều bị ăn mòn, lộ ra cơ bắp thon dài cân xứng, ở mặt ngoài cơ thể kia có một tầng quang mang vàng đất sắc bao phủ, kịch độc thủy dịch chảy trên hào quang, lại không thể thâm nhập mảy may, bị ngăn cách ở bên ngoài.
"Ngươi. . ." Độc Nương Tử hoảng sợ đến cực điểm Dương Khai nhìn đi qua, thực sự nghĩ mãi mà không rõ mình vẫn lấy làm kiêu ngạo kịch độc vì sao đối với người này một chút tác dụng đều không dậy nổi.
"Thổ hành chi lực!" Nguyệt Hà che môi đỏ, nỉ non lên tiếng.
Nếu nhớ không lầm, mấy tháng trước Dương Khai mới nói với nàng, mình chỉ ngưng tụ hai loại lực lượng Mộc Hỏa, vậy Thổ hành này lại từ đâu ra? Hơn nữa thoạt nhìn phẩm tướng còn rất cao, nếu không sao có thể ngăn cản được kịch độc của Độc Nương Tử?
Lại nhớ tới, trước đó Dương Khai biến mất hơn hai mươi ngày trong Ngọa Long sơn kia, chẳng lẽ chính là lúc kia ngưng tụ Thổ hành chi lực?
"Còn có bản sự gì nữa?" Dương Khai lạnh lùng nhìn Độc Nương Tử.
Độc Nương Tử trợn tròn mắt, kinh hãi không nói nên lời, cả người bị Dương Khai bắt trên tay, run lẩy bẩy như chim cút trong trời đông
giá rét, kịch độc mình vẫn lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt Dương Khai căn bản không ra nổi bất cứ tác dụng gì, nàng đã vô kế khả thi.
"Vậy đến phiên ta!" Dương Khai tàn nhẫn cười một tiếng, đưa tay nặn miệng Độc Nương Tử, sau đó ngểnh đầu, hí thật sâut một hơi, chỗ ngực bụng đều cao cao lên.
"Hỏa Long. . . Thổ tức!"
Dương Khai phun ra lực lượng nóng rực, điên cuồng rót vào Độc Nương Tử, nóng rực kia, chính là nóng rực của Kim Ô Chân Hỏa.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Độc Nương Tử điên cuồng giãy dụa ngọ nguậy, vẫn không thể tránh thoát nổi, kịch độc trên người nhao nhao nổ tung, Dương Khai cũng không tránh, mặc cho những thứ kịch độc kia đổ xuống thổ giáp.
"Dừng tay!" Trần Thiên Phì quát một tiếng, thân thể tròn vo hóa thành một viên thịt, ầm ầm lao tới Dương Khai.
Mấy người khác cũng đồng loạt xông lên.
Trước đó bọn hắn thấy Dương Khai bị Phệ Hồn Yên bao phủ, đều coi là đại cục đã định, Dương Khai hẳn phải chết không nghi ngờ, thư giãn trong chớp mắt, ai ngờ ngắn ngủi chần chờ lại để Độc Nương Tử thân hãm tay địch, lúc này nào còn dám trì hoãn?
Trong chớp mắt, Trần Thiên Phì, u Dương huynh đệ cùng cả Bối
Ngọc Sơn vừa bò dậy nhào đến Dương Khai, thi triển bí thuật bí bảo, đổ ập xuống Dương Khai.
"Rống. . ." Tiếng thú gào vang vọng đại điện, hai thân ảnh xích hồng cùng đen kịt to lớn bỗng hiện thân, một con phun ra lửa nóng hừng hực ngăn địch, một con phun ra dịch nhờn, ép cho mấy vị đương gia luống cuống tay chân.
Xích Giao cùng Địa Long lóe sáng đăng tràng!
Hai dị thú dài đến 30 trượng quay quanh bên người Dương Khai, gắt gao thủ hộ hắn ở trong, không một khe hở, tất cả công kích đánh tới đều bị hai dị thú ngăn lại!
Dám người Trần Thiên Phì hoa mắt choáng váng.
Hô. . .
Tiếng hỏa diễm phun ra vẫn còn tiếp tục, tiếng kêu thảm dần biến thành khàn khàn, trong mắt Độc Nương Tử lộ ra ý cầu khẩn nhìn Dương Khai.
Dương Khai lại bất vi sở động.
Leng keng. . .
Tiếng vang thanh thúy truyền ra, có người gảy đàn, thanh âm kia truyền vào trong tai, khiến trước mắt người ta hiện đầy huyễn tượng
trùng điệp, tâm thần bất ổn, là Cầm phu nhân không biết từ chỗ nào bắt đầu tế khung cổ cầm, tố thủ khêu nhẹ dây đàn, hóa thành vô hình âm công!
Nguyệt Hà hừ nhẹ một tiếng, lách người đến trước mặt Dương Khai, tế ra dù hoa nhỏ, quay một vòng, mặt dù lập tức tạo nên từng tầng từng tầng gợn sóng, khuếch tán ra bốn phía.
Tiếng đàn leng keng êm tai lập tức trở nên tán loạn vô chương, Cầm phu nhân không khỏi trầm mặt xuống!
Hai đại dị thú bảo vệ, còn có Nguyệt Hà một ngựa đi đầu ngăn phía trước, mấy vị đương gia Xích Tinh lập tức không thể động đậy, hữu tâm nghĩ cách cứu viện Độc Nương Tử lại không thể tìm thấy cơ hội, chỉ có thể trơ mắt nhìn Độc Nương Tử thảm tao độc thủ, trong lòng biệt khuất.
Tiếng kêu thảm thiết dần trở nên khàn khàn, lại từ khàn khàn biến thành đê mê, cuối cùng không còn động tĩnh, một thân sinh cơ của Độc Nương Tử cu ̃ng trong ngắn ngủi mấy chục hơi này mà tan thành mây khói.
Dương Khai im tiếng, thu lại lực lượng nóng rực, tay nhấc, lung lay Độc Nương Tử, vốn là bộ dáng kiều tiếu giờ lại như không có xương cốt, mềm nhũn, theo lắc lư, từ thất khiếu tràn ra bọt máu sôi trào, xen lẫn nội tạng vỡ vụn.
"Đứa thứ nhất!" Dương Khai tiện tay ném thi thể Độc Nương Tử sang một bên, như ném một thứ rác rưởi.
Toàn trường yên tĩnh, tròng mắt mấy vị gia chủ run rẩy kịch liệt, thỉnh cũng không dám tin, người chung sống cùng bọn hắn mấy trăm năm, lại cứ thế mà chết đi.
Mà lại là chết dưới tay một Đế Tôn cảnh, còn chết thê thảm như thế!