Trận chiến ngày hôm nay, được tận mắt thấy Dương Khai đại triển thần uy, giết Biệt Kiếm như đồ heo chó, uy lực một thương khiến Chu lão kinh sợ thối lui, hắn tự than thở không bằng, mà co ́thể đi theo một đương gia thực lực chói lọi như này, sao mà may mắn!
Chẳng những là hắn, mười đệ tử còn sống sót kia chẳng phải là không như vậy? Nhìn qua Dương Khai đều tràn đầy vẻ sùng kính.
Xích Giao truy sát Lôi Quang đi xa, không thấy bóng dáng, Dương Khai cũng không thể gọi nó về, cũng không lo lắng an nguy của nó, tuy nó thụ thương nặng, mà dù sao là dị thú, năng lực khôi phục cường hãn, chỉ cần được xuất ra một ngụm ác khí hẳn là sẽ trở về.
Hơn mười người bắt đầu quét dọn chiến trường, thu thập không gian giới từ những đệ tử Lôi Quang kia.
Dương Khai thì nóng rực mắt nhìn chằm chằm Nguyên Từ Thần Quang lơ lửng trên trời, trước đó từng kiện bí bảo bị Nguyên Từ Thần Quang hút đi giờ tất cả đều hóa thành bột mịn, có thể thấy
được uy năng của Nguyên Từ Thần Quang khủng bố cơ nào.
Thần niệm cảm giác, Nguyên Từ Thần Quang cùng Nguyên Từ Thần Thạch truyền ra lực lượng không khác nhau lắm, chỉ càng thêm nồng đậm cô đọng.
Địa Long bay tới, rơi xuống trước mặt Dương Khai, toàn thân tràn đầy vết thương, máu chảy dầm dề, thật giống như bị người chặt hơn mấy ngàn vạn đao vậy, gần như không có một khối nào hoàn hảo, có mấy vết còn gần chặt đứt nó, lộ ra nội tạng bên trong.
Thương thế như vậy, đổi lại là Xích Giao chỉ sợ cũng không thể tiếp nhận, so với bị đám người Lôi Quang đả thương thì còn nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng nó là Địa Long, sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh.
Cho dù là phổ thông Địa Long bị chém làm hai đoạn cũng có thể tiếp tục sinh tồn, huống chi là hung thú như vậy.
Nên mặc dù thương thế của nó còn nghiêm trọng hơn Xích Giao, nhưng tính mệnh không lo, thần niệm truyền tới lại tràn đầy sự ủy khuất.
Dương Khai vừa tức giận vừa buồn cười, cũng không biết nó chui vào tận chỗ nào, lại lôi được cả Nguyên Từ Thần Quang ra, nhất thời không quan sát bị thần quang kia gây thương tích.
Tiện tay ném đi mấy viên linh đan chữa thương, lại ném thêm hai viên Long Huyết Đan, lúc này Địa Long mới im miệng.
"Nguyên Từ Sơn lại thai nghén ra Nguyên Từ Thần Quang, thiếu gia, dưới đất này nhất định có Nguyên Từ Thần Thạch phẩm chất cao!" Nguyệt Hà ở một bên mở miệng nói.
Dương Khai nhíu mày nhìn nàng, một mặt ghét bỏ nói: "Ngươi có thể bình thường chút hay không."
Mở miê ̣ng một tiếng thiếu gia khiến hắn thật khó ở, hoàn toàn không biết Nguyệt Hà phát điên cái gì, đường đường ngũ phẩm Khai Thiên sao lại phải tự cam thấp hèn.
Nguyệt Hà sâu kín nhìn hắn, dịu dàng nói: "Một ngày là thiếu gia, cả đời là thiếu gia."
Dương Khai im lặng, cũng lười dây dưa với nàng, trầm ngâm nói: "Ngươi xem Nguyên Từ Thần Quang này chừng mấy phẩm?"
Nguyệt Hà không chút suy nghĩ nói: "Lục phẩm!"
Dương Khai gật đầu, hắn cũng cảm thấy vậy, thầm thở dài, nếu Nguyên Từ Thần Quang này phẩm giai cao hơn một chút nữa, hắn hoàn toàn có hấp thu, cô đọng Kim hành.
"Thiếu gia ngươi không đi cô đọng sao?" Nguyệt Hà nhìn hắn hỏi.
"Ngươi biết tâm chí ta còn cố hỏi." Dương Khai hừ nhẹ một tiếng.
Nguyệt Hà thở dài trong lòng, nàng ước gì Dương Khai đi cô đọng lục phẩm Nguyên Từ Thần Quang, ngày sau tấn thăng cũng chỉ có thể tấn thăng lục phẩm Khai Thiên, rốt cuộc không cần nàng đi lo lắng gì cả.
Nhìn Nguyên Từ Thần Quang trên trời, Dương Khai suy nghĩ. Mặc dù thứ này không thể giúp hắn ngưng tụ Kim hành , nhưng nếu có pháp môn thích hợp, có thể lợi dụng nó tu luyện ra một thần thông.
Uy năng kinh khủng của Nguyên Từ Thần Quang Dương Khai cũng tận mắt nhìn thấy, ngay cả Địa Long đều không chịu nổi sát thương từ nó, rất nhiều bí bảo tức thì bị thu đi, nếu có thể lợi dụng Nguyên Từ Thần Quang tu luyện ra thần thông, uy lực nhất định không tầm thường.
Đáng tiếc tuy có ý nghĩ này, nhưng hắn không tu luyện công pháp tương ứng thì không thể lợi dụng Nguyên Từ Thần Quang tới tu luyện.
"Thứ này ngươi có thể sử dụng không?" Dương Khai hỏi.
Nguyệt Hà lắc đầu: "Không dùng đến." Nàng hiển nhiên biết Dương Khai đang hỏi thứ gì, lại nói tiếp: "Ngươi có thể nghĩ biện pháp thu thập trước rồi tính sau."
Dương Khai khẽ gật đầu: "Chỉ có thể như vậy."
Nói như vậy, thoắt một cái, phóng lên trên kia.
Dương Khai lắc Như Ý Đại, cái túi lập tức biến lớn, chụp xuống cửa hang, Nguyên Từ Thần Quang lập tức dũng mãnh lao tới Như Ý Đại.
Dương Khai quan sát một hồi, cũng yên lòng, đứng tại chỗ yên lặng đợi.
Hắn cũng không biết Lục Hợp Như Ý Đại có thể chịu nổi uy năng của Nguyên Từ Thần Quang hay không, vừa rồi thử một lần, bây giờ xem ra làm được.
Quách Tử Ngôn bay tới, đưa tới một đống lớn không gian giới, mở miệng nói: "Lục đương gia, đây là tất cả mọi thứ."
Dương Khai khẽ gật đầu, thu hồi tất cả không gian giới, ném vào trong Tiểu Huyền Giới, cũng không đi kiểm tra, chờ trở lại Tinh Thị rồi từ từ dò xét.
Quách Tử Ngôn thấp giọng nói: "Lục đương gia, cần phải đưa tin trở về hay không?"
"Tại sao phải đưa tin trở về?" Dương Khai nhìn hắn.
Quách Tử Ngôn nói: "Dị biến bên này
chắc chắn dẫn tới không ít người điều tra, Lục đương gia mặc dù
thần uy cái thế, nhưng hôm nay trong Nguyên Từ Sơn này tụ tập thực sự không ít người, ta sợ. . ."
"Ngươi sợ ta song quyền nan địch tứ thủ!"
Quách Tử Ngôn nói: "Đây chỉ là một, mặt khác nơi đây đã có Nguyên Từ Thần Quang, dưới núi kia khẳng định có không ít Nguyên Từ Thần Thạch phẩm chất cao, chúng ta nhân số quá ít, tranh đoạt cùng người sợ là sẽ phải chịu thiệt thòi."
Dương Khai nói: "Nơi đây cách Tinh Thị mấy vạn dặm, ngươi đưa tin trở về cũng không kịp."
Quách Tử Ngôn nghĩ cũng phải, chờ hắn đưa tin trở về, Xích Tinh lại phái trợ giúp tới, chỉ sợ chuyện bên này đã kết thúc.
Ôm quyền nói: "Lục đương gia, đợi chút nữa nếu thật sự có chuyện gì ngươi không cần cố kỵ chúng ta, ti chức sẽ chiếu cố tốt bọn thủ hạ."
Dương Khai ừ một tiếng.
Hai người nói chuyện, đã có không ít người từ phương xa cấp tốc tiếp cận tới, hiển nhiên là bị Nguyên Từ Thần Quang kinh động đến đây điều tra.
Đến nơi đây trước nhất chính là một đám mười mấy người, người cầm đầu là một đại hán đầu trọc, mặt ngoan lệ, dáng dấp hung thần
ác sát, một thân nồng đậm lệ khí.
Rơi xuống đất, liếc mắt nhìn Dương Khai cùng Quách Tử Ngôn, ánh mắt còn lướt qua dáng người mỹ lệ của Nguyệt Hà, hiện lên một vẻ tham lam, lau lau miệng nói: "Tiểu tử, bên này mới vừa có Nguyên Từ Thần Quang hiện thế, có nhìn thấy không."
Dương Khai bình chân như vại nói: "Không thấy."
Đại hán kia phẫn nộ quát: "Nói hươu nói vượn, Nguyên Từ Thần Quang rõ ràng như vậy, làm sao ngươi có thể không thấy được, ngươi mù sao?"
Quách Tử Ngôn dẫn một đám mười mấy người đứng sau lưng Dương Khai, một mặt thương hại nhìn qua đại hán này.
Thằng này nếu biết vừa rồi Lục đương gia giết vài trăm người Lôi Quang gà bay chó chạy, chắc chắn sẽ không khí thế hùng hổ như vậy.
Một võ giả bỗng nhiên xích lại gần đại hán trọc đầu, thấp giọng nói gì đó, ánh mắt còn hướng lại Lục Hợp Như Ý Đại.
Đại hán trọc đầu quay đầu, nhìn chằm chằm Lục Hợp Như Ý Đại, đưa tay chỉ: "Tiểu tử đây là đồ của ngươi sao? Lấy nó ra, lão tử muốn kiểm tra."
"Ngươi nói lấy ra thì lấy ra? Ngươi là cái thá gì?" Dương Khai cười
nhạo một tiếng.
Đại hán trọc đầu nghe vậy biểu lộ bắt đầu dữ tợn: "Tiểu tử, thừa dịp lão tử còn có thể hảo hảo nói chuyện với ngươi, ngoan ngoãn hợp tác, nếu không. . ."
"Nếu không thì sao?" Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn, khoát tay, trên một ngọn núi khác, Địa Long đang chữa thương ầm ầm bò tới, tốc độ cực nhanh, gần như là trong nháy mắt đã đến, ngắn ngủi an dưỡng không để thương thế của nó tốt hơn bao nhiêu, trông vẫn thê thảm vô cùng.
Nhưng khí tức hung sát kia đập vào mặt, dịch nhờn từ miệng chảy tí tách,thân thể dài ba mươi trượng cho người ta lực uy hiếp to lớn.
Đại hán trọc đầu lập tức tịt ngòi, nuốt nước miếng một cái, kinh ngạc nhìn nhìn Địa Long, không tự chủ được mà lui về sau, mười mấy người cùng ở bên cạnh hắn cũng thần sắc sợ hãi.
"Cút, nếu không chết!" Dương Khai lạnh lùng nhìn bọn hắn.
Đại hán trọc đầu lập tức hiện ra vẻ khuất nhục, nhưng khiếp sợ uy thế của Địa Long, không dám manh động, thật sự quá khó chịu.
Cũng may đúng lúc này, từ bốn phương tám hướng, từng bầy võ giả bay đến, nhao nhao dừng ở gần đó. Rất nhanh, trên ngọn núi nho nhỏ này tụ tập mười mấy tốp người, nhiều đến mấy trăm, mà theo
thời gian trôi qua, còn có càng nhiều võ giả đang chạy tới đây.
Đại hán kia bỗng hô to một tiếng: "Phía dưới ca ́i túi kia có Nguyên Từ Thần Quang, các ngươi còn đang chờ cái gì."
Nói xong liền vội vàng thối lui về sau, muốn ẩn vào trong đám người.
Nhưng Dương Khai nào cho hắn cơ hội này, ánh mắt theo dõi hắn, nhe răng cười: "Giết hắn!"
Địa Long lập tức như mũi tên rời cung vọt ra, miệng lớn đổ ập vào vị trí đại hán.
Đại hán trọc đầu kêu lên một tiếng sợ hãi, ngay sau đó mắt tối sầm lại.
Địa Long một lần nữa ngồi thẳng lên, nơi nào còn bóng dáng đại hán trọc đầu? Chẳng những là hắn, ngay cả mười mấy người bên cạnh hắn, cũng biến mất, từ có chỗ bụng Địa Long truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết.