Trong khi lệnh cho người khác đi thu thập, bản thân Dương Khai cũng không nhàn rỗi, trong phạm vi thần niệm cảm giác của hắn, từng khối từng khối Nguyên Từ Thần Thạch căn bản là không có chỗ che thân.
Đám người Xích Tinh cũng rất tự giác, mỗi khi tìm được một khối Nguyên Từ Thần Thạch thì liền đưa đến chỗ Dương Khai, sau đó lại quay đầu đi kiếm những khối khác.
Nguyên Từ Thần Thạch ở chỗ này quả nhiên không giống như ở bên ngoài, phẩm chất cực cao, thấp nhất là tứ phẩm, đại bộ phận là ngũ phẩm.
"Lục đương gia, bên này!" Quách Tử Ngôn đang ở ngoài trăm trượng bỗng nhiên hô to một tiếng, hình như có phát hiện gì đó.
Dương Khai lần theo âm thanh nhìn lại, thân hình thoắt một cái liền tiến đến bên cạnh hắn.
"Lục phẩm, Lục đương gia, đây tuyệt đối là lục phẩm!" Khuôn mặt
Quách Tử Ngôn hiện lên một mảnh quang mang cuồng nhiệt, chỉ tay vào một khối Nguyên Từ Thần Thạch khảm nạm trên vách động, nói.
Thần quang trên Nguyên Từ Thần Thạch kia gần như biến thành thực chất, không kém hơn Nguyên Từ Thần Quang xông ra khỏi địa động bao nhiêu.
Dương Khai đưa tay sờ soạng, cảm thụ một phen, vuốt cằm nói: "Đúng là lục phẩm."
Quách Tử Ngôn hơi thở nặng nề, gần như muốn khóc, cả đời này hắn có lu ́c nào thấy được thiên tài địa bảo phẩm chất cao như vậy đâu cơ chứ? Tuy nói Nguyên Từ Thần Quang trước đó cũng là lục phẩm, nếu như có đủ bản lãnh thì cũng có thể mượn nhờ Nguyên Từ Thần Quang kia để ngưng tụ lực lượng hành Kim. Chỉ có điều việc ngưng tụ Nguyên Từ Thần Quang thuần túy này là một việc vô cùng nguy hiểm, nhưng khối Nguyên Từ Thần Thạch trước mắt này thì lại khác, trong đó cũng chất chứa lực lượng nguyên từ lục phẩm, trong khi việc ngưng tụ lực lượng hành Kim thì lại an toàn hơn nhiều.
Trong lúc kích động, hắn cũng chợt cảm thấy hơi chán nản, nhớ lại mình năm đó không có chút bối cảnh chỗ dựa nào, tư chất cũng qua loa, trong tình huống bất đắc dĩ chỉ có thể ngưng tụ vật liệu nhị phẩm, thành tựu Khai Thiên nhị phẩm, cả đời này giỏi lắm cũng chỉ đến tứ phẩm mà thôi.
Nếu như có thể quay ngược thời gian, hắn tuyệt đối sẽ không chọn lựa một cách qua loa như thế, chắc chắn sẽ chờ đợi cơ duyên thuộc về mình.
Như Xích Tinh bây giờ có thật nhiều Đế Tôn cảnh, bọn họ đều là những người còn chưa ngưng tụ đạo ấn hoặc là vừa mới ngưng luyện đạo ấn của bản thân. Bọn họ ở trong Thái Khư cảnh này sẽ có một nắm lớn cơ hội, bởi vì thiên tài địa bảo ở nơi này phong phú hơn ngoại giới nhiều lắm, cơ duyên cũng nhiều, chỉ cần có thể còn sống rời khỏi Thái Khư cảnh, tấn thăng Khai Thiên tam phẩm tứ phẩm tuyệt đối không phải là vấn đề.
So với người cất bước từ Khai Thiên nhị phẩm như hắn, thành tựu ngày sau của người ta tất nhiên là sẽ cao hơn một chút.
"Móc ra đi." Dương Khai phân phó nói.
Quách Tử Ngôn gật đầu, dọn dẹp một chút tâm tình hỗn loạn, nhào tới bên kia bận rộn một trận, chưa đầy hai giây sau, hắn liền hai tay dâng lên một khối Nguyên Từ Thần Thạch to bằng cái thớt.
"Lục đương gia, phân lượng như thế đủ cho một người ngưng tụ lực lượng hành Kim, thậm chí là còn có dư." Quách Tử Ngôn phấn chấn nói, mặc dù bảo vật lục phẩm này không quá liên quan tới hắn, nhưng dù sao cũng là do hắn tự tay lấy ra, tất nhiên là cũng có hơi
kích động.
Vật liệu lục phẩm, ít nhất có giá 15 triệu Khai Thiên Đan, nếu như có nhiều Khai Thiên Đan như vậy, vậy hắn cả đời này cũng không cần phát sầu vì việc tu luyện.
"Được đấy." Dương Khai thản nhiên nói, tiện tay đem thu hồi.
Thời gian dành cho đám người Dương Khai không nhiều, một khi Nguyên Từ Thần Quang Hải ở trên kia phun trào sạch sẽ, mấy ngàn người tụ tập trên Nguyên Từ Sơn chắc chắn sẽ xuống đây điều tra vơ vét, cho nên đám người Dương Khai cũng phải gia tăng tốc độ lên.
Ai nấy cũng đều có thu hoạch khổng lồ, từng khối từng khối Nguyên Từ Thần Thạch được bỏ vào trong túi, không ít khối là lục phẩm, hơn nữa địa động dưới đất này vô cùng to lớn, bốn phương thông suốt, cũng không biết chiếm cứ diện tích lớn bao nhiêu.
Chỉ bằng vào mười mấy người bọn họ, muốn vơ vét sạch sẽ triệt để chỗ này là việc không thể nào xảy ra, bất quá nếu như chiếm được tiên cơ, vậy thì thu hoạch đương nhiên là sẽ không quá nhỏ.
Sau khi uớc định cẩn thận nơi gặp mặt, Dương Khai để cho Nguyệt Hà mang theo đám người Xích Tinh tìm kiếm theo một phương hướng, còn bản thân hắn thì một thân một mình bay đi theo một
hướng khác.
Một đường đi qua, buông ra thần niệm, hoàn toàn hờ hững với Nguyên Từ Thần Thạch tam phẩm trở xuống, chỉ lấy tam phẩm trở lên.
Địa động này quả thực to lớn vô cùng, Dương Khai một mực bay về phía trước, tốn hết cả một ngày trời cũng không tìm được điểm cuối cùng, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ có một ít đường rẽ làm cho người ta đầu óc choáng váng.
Thời gian dài như vậy trôi qua, những người trên Nguyên Từ Sơn kia hẳn là cũng đều đã xuống đây, bất quá không gian dưới đất lớn như vậy cũng đủ để bọn hắn vơ vét.
Lại một ngày sau, hắn rốt cuộc đến điểm cuối cùng.
Trong hai ngày này, thu hoạch của Dương Khai nói một cách đơn giản là có thể khiến cho người ta đỏ mắt, Nguyên Từ Thần Thạch tứ phẩm thu được chừng hơn một trăm khối, ngũ phẩm hơn 30 khối, lục phẩm cũng có tới bốn khối.
Luận giá trị, Nguyên Từ Thần Thạch hắn tìm được trong hai ngày này có giá khoảng 100 triệu Khai Thiên Đan, đây cũng mới vẻn vẹn chỉ là thu nhập của chính hắn, thu hoạch của Nguyệt Hà và vài chục đệ tử Xích Tinh cho dù không bằng hắn thì chắc cũng sẽ không quá
ít.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, hắn đúng là không tìm được Nguyên Từ Thần Thạch từ thất phẩm trở lên.
Dương Khai còn tưởng rằng dưới Nguyên Từ Sơn nhất định sẽ có tài liệu từ thất phẩm trở lên, cũng không biết do mình vận khí không tốt hay là phương hướng tìm kiếm không đúng nữa.
Giờ phút này muốn đổi phương hướng tìm kiếm thì cũng không còn kịp nữa rồi, hơn 2000 người trên Nguyên Từ Sơn một mạch tràn vào, dù dưới đất này có nhiều bảo bối đi chăng nữa thì cũng sẽ không sót lại bao nhiêu.
Cũng không biết những người khác có tìm được Nguyên Từ Thần Thạch từ thất phẩm trở lên hay không nữa.
Trầm ngâm một chút, Dương Khai giống như nghĩ ra điều gì đó, nhếch miệng im ắng mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, bình chân như vại trở về theo đường cũ.
Đi được nửa đường, hắn chạm mặt một đám người chừng mười mấy người. Đám người kia chợt nhìn thấy ở phía trước có người, liền không nhịn được mà lấy làm kinh hãi, người cầm đầu lập tức quát lớn nói: "Kẻ nào!"
Sau tiếng hiệu lệnh này, mười tên võ giả trong đám người kia đều âm
thầm thôi động lực lượng, vận sức chờ phát động.
Dương Khai không nhanh không chậm đi qua, không hề dừng lại một chút nào, bất quá hắn cũng không có quá nhiều động tác cùng địch ý, điều này làm cho những người kia không biết tên gia hỏa này rốt cuộc có ý tứ gi.
Đến khi tiến lại gần, thấy rõ được khuôn mặt của Dương Khai, tên võ giả cầm đầu kia mới kinh ngạc nói: "Là ngươi, ngươi vậy mà lại không chết?"
Trước đó trên Nguyên Từ Sơn, tất cả mọi người đều nghĩ Dương Khai và mười mấy người của Xích Tinh sẽ chết chắc, bởi vì bọn hắn đã xuống dưới đó lâu như vậy mà lại không hề có một chút điểm động tĩnh nào, vậy thì làm sao có thể bình an vô sự được.
Cho tới thời khắc này, hắn mới biết được Dương Khai thế mà vẫn sống rất tốt.
"Sao ta lại phải chết?" Dương Khai khẽ cười một tiếng.
Tên võ giả đang nói chuyện bỗng lúng túng một hồi, cười lớn ôm quyền nói: "Dương đại nhân thần công cái thế, chúng ta bội phục." Mặc dù đều là Đế Tôn cảnh, nhưng người này lại không dám xem thường người tên Dương Khai đứng trước mặt mình một chút nào, trước đó hắn đã tận mắt nhìn thấy kẻ cầm đầu của Huyền Vân xã -
Liêu Dật Bạch chết dưới thương của Dương Khai.
Trong lúc nhất thời, tâm tình của hắn có hơi bất an, đụng phải tôn Sát Thần này ở loại địa phương này, đối phương có khi nào thấy tiền liền nổi lòng tham không a. Nếu như hai bên thật sự nổi lên xung đột, với thực lực của đối phương, mười mấy người phe mình đúng là không thể nào ngăn cản được.
Ai ngờ hắn chỉ nghe Dương Khai ừ một tiếng, sau đó liền đi lướt qua bọn hắn.
Mười mấy người kia đều âm thầm thở ra một hơi, hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên có một loại cảm giác hoang đường giống như sống sót sau một hồi tai nạn.
"Đúng rồi." Dương Khai bỗng nhiên quay người nhìn qua bọn hắn.
"Dương đại nhân có gì phân phó." Tên võ giả cầm đầu kia cung cung kính kính, vội vàng hỏi.
"Đừng đi tiếp về phía trước, không có đồ vật gì tốt, đổi một phương hướng khác để tìm kiếm đi." Dương Khai vứt lại một câu, rất nhanh liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Một mực đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Dương Khai, bọn hắn mới xác định được rằng Dương Khai đã thật sự đi rồi.
Có người nói: "Hắn có ý gì?"
"Đồ đần, hắn từ bên kia tới, đồ tốt nhất định là đã bị hắn lấy đi hết."
Người vừa mở miệng hỏi chợt hiểu ra: "Chẳng trách chúng ta cùng nhau đi tới, chỉ tìm được Nguyên Từ Thần Thạch từ tam phẩm trở xuống, thì ra là đồ lọt từ trong kẽ tay của hắn ra a."
Bởi vì Dương Khai thời gian gấp gáp, chướng mắt những tài liệu từ tam phẩm trở xuống kia, bằng không dù bọn hắn đi hết đoạn đường này thì e rằng cũng đừng hòng tìm được gì.
"Đổi một hướng khác!" Tên võ giả cầm đầu đâu dám chần chờ, vội vàng dẫn người đi đến ngã rẽ gần, chọn một thông đạo khác để tiến về.
Dương Khai thuận đường cũ trở về, đụng mặt không ít võ giả, hoặc tốp năm tốp ba, hoặc đoàn thể mười mấy người, nhiều nhất là ba mươi năm mươi người, tất cả đều rất giật mình khi thấy Dương Khai vẫn còn sống sót.
Có người thông minh nhìn thấy Dương Khai trở về từ phía trước, không cần hắn nhắc nhở cũng tự biết cải biến phương hướng tìm kiếm.
Lại tiêu tốn hơn một ngày, Dương Khai mới trở về tới lối vào. Giờ phút này ngẩng đầu nhìn lại, Nguyên Từ Thần Quang Hải trước
đó hội tụ tại đỉnh động quả nhiên đã biến mất không thấy đâu, nếu không phải như vậy, những người trên Nguyên Từ Sơn kia làm sao có khả năng bình an xuống tới đây được.
Đám người Nguyệt Hà không thấy bóng dáng đâu nữa, hẳn là còn đang tìm kiếm Nguyên Từ Thần Thạch.
Dương Khai cũng không vội, nhìn xung quanh một chút, phi thân đứng trên một cây trụ đá. Đỉnh của cây trụ đá này là một bề mặt trơn nhẵn, đủ chỗ cho mấy chục người đứng ở phía trên, nó chỉ cách vị trí cửa động khoảng vài chục trượng mà thôi.
Thỉnh thoảng lại có người từ cửa hang bên trên bay xuống, hiển nhiên đều là một số võ giả lúc sau nhận được tin tức, muốn đến đây kiếm một chén canh.
Những người này nhìn thấy Dương Khai ngồi lẻ loi trên trụ đá, không khỏi đều cảm thấy hơi kinh ngạc, bất quá cũng không ai nghĩ quá nhiều. Lợi ích đập vào đầu, làm gì có ai có thời gian để ý tới sự sống chết của người khác, bọn hắn đều riêng phần mình tự tìm một phương hướng, xâm nhập vào bên trong để tìm kiếm.
Đứng đợi tại chỗ không đến nửa ngày, bỗng nhiên có hai cỗ hung uy hạ xuống nơi cửa động trên đỉnh đầu hắn. Phát giác được những cỗ khí tức quen thuộc kia, Dương Khai mở mắt nhìn lại, chỉ thấy hai đầu
quái vật khổng lồ là Địa Long và Xích Giao tuần tự đáp xuống, không ngừng vòng quanh Dương Khai, riêng phần mình phát ra những luồng thần niệm mang theo vẻ nịnh nọt.
Hai tôn hung thú trước đó xuất lực không nhỏ, hơn nữa cũng đều bị thương.
Địa Long bị Nguyên Từ Thần Quang gây thương tích, bất quá sức khôi phục cường đại, qua mấy ngày nay đã gần như hoàn toàn khôi phục. Còn Xích Giao thì bị võ giả của Lôi Quang gây thương tích, trước đó trong cơn nóng giận đã truy sát đám người kia, cũng không biết truy sát đến địa phương mà đến lúc này mới trở về.
"Đừng ồn ào!" Dương Khai có hơi cạn lời với hai tên này. Bọn chúng mặc dù không thể nói chuyện, nhưng lại có thể không ngừng bắn ra thần niệm, truyền qua một chút tin tức mơ hồ, quả thực đáng ghét.
Hắn không thể không ném ra hai viên Long Huyết Đan thì mới có thể khiến cho bọn chúng an tĩnh lại, đều tự tìm một chỗ yên tĩnh, phủ phục xuống luyện hóa dược hiệu.
Bản thân Dương Khai cũng nuốt xuống một viên Long Huyết Đan, nhắm mắt luyện hóa, lĩnh hội sự huyền diệu của lực lượng Mộc Hỏa Địa trong đạo ấn của bản thân, mong muốn có thê ̉lĩnh ngộ ra thần thông gì đó từ trong đó.
Lại một ngày trôi qua, đám người Nguyệt Hà đã trở về, ai nấy cũng đều tươi cười rạng rỡ, mặt mày tỏa sáng, hiển nhiên là đạt được thu hoạch không nhỏ.
Phát giác được khí tức của Dương Khai, Nguyệt Hà hai mắt tỏa sáng, suất lĩnh đám người bay đến chỗ trụ đá, đưa tới một mai không gian giớ, nói: "Thiếu gia, đây là tất cả thu hoạch."
Dương Khai có hơi kinh ngạc nhìn nàng một cái, hắn căn bản không nghĩ tới việc nàng sẽ giao tất cả thu hoạch cho mình.
Nguyệt Hà cười tủm tỉm, tỏ vẻ đương nhiên là mình sẽ làm như vậy.
Dương Khai tiếp nhận không gian giới chỉ kia, thần niệm tràn vào trong đó điều tra một phen, sau đó sự chờ mong tràn đầy trong cõi lòng hắn chợt hóa thành nỗi thất vọng.