Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Thu hoạch của đám người Nguyệt Hà quả thực không nhỏ, ít nhất phải nhiều hơn hắn ba thành, hơn nữa bọn hắn còn không bỏ qua cả Nguyên Từ Thần Thạch từ tam phẩm trở xuống, đoán chừng bọn họ đã thu thập tất cả những thứ có thể thu thập được.

Còn lại tứ phẩm ngũ phẩm lục phẩm chỗ nào cũng có, chỉ không có mỗi thất phẩm!

Dường như phát giác được tâm tư của Dương Khai, Nguyệt Hà truyền âm nói: "Nguyên Từ Sơn này cất giấu phong phú như vậy, Nguyên Từ Thần Thạch hạ phẩm trung phẩm đếm mãi không hết, rất có thể sẽ không sinh ra thần thạch thượng phẩm."

Lời này ngược lại cũng có chút đạo lý, bất quá Dương Khai hiển nhiên là cảm thấy không cam lòng.

Thu hồi không gian giới chỉ lại, Dương Khai nhìn qua đám người Xích Tinh rồi nói: "Các ngươi làm việc không tệ, thu hoạch lần này đợi đến khi trở về, nếu như các ngươi có nhu cầu thì cứ việc mở miệng,

mặc kệ là ngũ phẩm hay lục phẩm, chỉ cần các ngươi có năng lực luyện hóa thì bản tọa tuyệt đối sẽ không keo kiệt."

Mười người sống sót này, đều là những người không lâm trận bỏ chạy trong trận đánh lúc trước với mấy trăm người của Lôi Quang, tạm thời không nói tới việc bọn họ trung thành đến cỡ nào, nhưng bọn hắn ít nhất cũng có một chút huyết tính trong người.

Một lời này vừa ra, hô hấp của đám người liền trở nên nặng nề, Quách Tử Ngôn cu ̃ng giật mình nói: "Lục đương gia, làm như vậy có hơi quá rồi không!"

Thiên tài địa bảo ngũ phẩm lục phẩm, Dương Khai vừa mở miệng liền nói ban thưởng, tuy nói chưa chắc có người có bản sự luyện hóa lục phẩm, nhưng luyện hóa ngũ phẩm thì vẫn có người có thể làm được, việc làm này đủ chứng tỏ sự hào phóng cùng quyết đoán của Dương Khai.

Huống hồ, mười mấy người bọn hắn căn bản là không hề xuất lực quá nhiều, khi đối mặt với sự khiêu khích của đám người Lôi Quang, là Dương Khai bằng vào sức một mình mình giết cho Lôi Quang gà bay chó chạy, tính ra bọn hắn co ́thể sống sót được là nhờ có sự che chở của Dương Khai. Bọn hắn đi theo Dương Khai vào sâu trong lòng đất, cũng chỉ cần tìm kiếm khắp nơi, xuất ra chút man lực mà thôi.

Nếu không có Dương Khai trước đó thôi động lực lượng hành Thổ, bọn hắn căn bản là không thể xâm nhập vào đây đươ ̣c.

Xuất lực nhỏ, được lợi ích lớn, loại sự tình này, bọn hắn trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Lần này thu hoạch không nhỏ, bản tọa cũng không phải người thích ăn một mình, các ngươi đã là người của bản tọa, bản tọa tất nhiên cũng hi vọng các ngươi có thể mau mau trưởng thành, để ngày sau có thể phân ưu giải nạn cho bản tọa."

Thấy Quách Tử Ngôn còn muốn nói thêm gì đó, Dương Khai giơ tay lên nói: "Quyết định như vậy đi, không cần nhiều lời."

Quách Tử Ngôn thở dài một tiếng, ôm quyền nói: "Vậy ti chức liền thay mặt các huynh đệ cám ơn Lục đương gia ban thưởng!"

Mười mấy người khác cũng đều phấn chấn chắp tay: "Tạ ơn Lục đương gia!"

Ánh mắt của bọn họ khi nhìn qua Dương Khai đều tràn đầy lửa nóng, lại một lần nữa cảm thấy đi theo vị đương gia này thật sự là một việc may mắn, nếu đổi lại là vị Độc Nương Tử trước kia ở đây thì làm sao có khả năng hào phóng như vậy được?

Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, với bản sự của Độc Nương Tử, e rằng cũng không có cách nào làm được như Dương Khai.

Dương Khai nói: "Trong số các ngươi, có lẽ có một số người đã ngưng tụ lực lượng thuộc tính khác nhau, hẳn là cũng đã có kế hoạch cho tương lai của mình. Nhưng bản tọa khuyên các ngươi một câu, mặc kệ các ngươi đã ngưng tụ lực lượng  m Dương Ngũ Hành hay chưa, hãy cứ cố gắng hết khả năng ngưng tụ tài liệu phẩm chất cao nhất. Mặc dù đánh xuống căn cơ sẽ không giúp các ngươi thành tựu phẩm giai cao hơn, nhưng tại thời điê ̉m chiến đấu, lực lượng phẩm chất cao có lẽ sẽ có thể định đoạt sự sống chết của ngươi."

Ví dụ như một tên võ giả trước đó ngưng tụ lực lượng hành Hỏa tam phẩm, vậy thì hắn đã định vị bản thân sẽ trở thành một tên Khai Thiên tam phẩm. Nếu là ở ngoại giới, trong tình huống tài lực không đủ cơ duyên chưa đủ, hắn sẽ chỉ đi tìm kiếm tài liệu tam phẩm để ngưng tụ những lực lượng còn lại.

Nhưng nơi này là Thái Khư cảnh, nếu như hắn lựa chọn ngưng tụ Nguyên Từ thần lực tứ phẩm hoặc là ngũ phẩm, mặc dù nó không thể giúp hắn tấn thăng Khai Thiên tứ phẩm hoặc là ngũ phẩm, cuối cùng cũng vẫn chỉ có thể thành tựu tam phẩm, nhưng khi thôi động lực lượng hành Kim thì lại có thể nhận được nhiều trợ lực hơn, có khả năng gây ra sát thương mạnh mẽ hơn.

Quách Tử Ngôn nói: "Lục đương gia nói đúng lắm."

Một tên đệ tử của Xích Tinh đứng ra nói: "Lục đương gia, ta chỉ cần

tứ phẩm là đủ rồi."

"Ta cũng chỉ muốn tứ phẩm." Lại có người nói.

Đám người còn lại cũng đều mồm năm miệng mười nói ra nhu cầu của mình, trên cơ bản đều là tứ phẩm, duy chỉ có hai người trầm ngâm hồi lâu, mới nói rằng mình cần ngũ phẩm.

Trên đời này, có rất nhiều võ giả tài lực có hạn, thành tựu phẩm giai Khai Thiên cũng không đạt đến cực hạn của mình.

Tỉ như tên Mạnh Hoành kia!

Lúc trước hắn ngưng tụ lực lượng Khai Thiên tam phẩm, nhưng cực hạn của hắn lại là ngũ phẩm, chỉ có điều thế lực như Đại Nguyệt châu về căn bản là không có cách nào thỏa mãn nhu cầu của hắn mà thôi.

Cũng có người bởi vì tư chất kém cỏi, không thể chịu nổi áp lực khi ngưng tụ lực lượng Khai Thiên phẩm chất cao, khi đó cưỡng ép ngưng tụ sẽ chỉ gây ra tác dụng ngược lại.

Bình thường mà nói, chỉ cần tư chất không phải là quá kém, vậy thì ngưng tụ tài liệu tứ phẩm là một chuyện không thành vấn đề, tư chất hơi tốt một chút, ngũ phẩm liền có hi vọng, về phần lục phẩm thì lại cần nội tình cùng tư chất cực tốt.

Trong mười mấy người có gần mười người nói ra yêu cầu của mình,

trong khi những người còn lại thì đều tỏ vẻ hâm mộ nhìn qua.

Bọn hắn đều đã ngưng tụ lực lượng hành Kim, Nguyên Từ Thần Thạch này đối bọn hắn mà nói, tất nhiên không có tác dụng gì.

Dương Khai lại nói: "Ngày sau nếu như có những thu hoạch khác, các ngươi có nhu cầu thì cứ mở miệng, bản tọa tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi."

Tất cả mọi người đều đại hỉ, chắp tay nói tạ ơn.

Quách Tử Ngôn vui vẻ thần phục, thực lực của vị Lục đương gia tân nhiệm này cường đại như thế, đối xử với thủ hạ lại hào phóng như vậy, thật sự là thế gian hiếm có, có dạng quan trên như thế này, bọn hắn cũng cảm thấy thật là may mắn.

Quay đầu nhìn trái phải một cái, Quách Tử Ngôn nói: "Lục đương gia, bảo bối ở chỗ này không ít, có cần ti chức lại dẫn người đi tìm một chút hay không?"

"Không cần, chờ ở chỗ này đi, tất nhiên sẽ có người đưa tới cửa." Dương Khai khoát tay áo nói.

Quách Tử Ngôn nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, không biết lời này của Dương Khai có ý gì.

Trong khi đó, Nguyệt Hà lại nháy mắt mấy cái nhìn qua Dương Khai, lại nhìn lại vị trí đặc thù của nơi này, rồi lại nhìn cửa hang cách đó

vài chục trượng, vẻ mặt kinh dị nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn chặn đường ăn cướp ư?"

Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng: "Cây này do ta trồng, đường này do ta mở, muốn đi từ đây qua, lưu lại tiền qua đường, ai dám nói chữ không, chỉ giết không cần chôn!"

Nguyệt Hà tỏ vẻ cạn lời, mấy người của Xích Tinh cũng đều xạm mặt lại, Lục đương gia thật đúng là gan to bằng trời, loại sự tình này mà cũng có thể làm được.

Bất quá nếu Lục đương gia đã quyết định rồi, vậy thì bọn hắn cũng chỉ có thể tuân theo. Bọn hắn nhao nhao đứng sau lưng Dương Khai, cổ vũ uy thế của hắn!

Từ khi Nguyên Từ Thần Quang hiện thế đến nay, mặc dù đã ba ngày trôi qua nhưng vẫn không ngừng có người từ cửa hang bay xuống, thâm nhập lòng đất để thăm dò.

Chỉ là chưa thấy có người từ nơi đây rời đi, bất quá tính toán thời gian, chắc không bao lâu sau là sẽ có người rời đi. Diện tích hang động dưới này mặc dù rộng, nhưng cũng không chịu nổi mấy ngàn người tìm kiếm trong mấy ngày, địa phương nên tìm cũng đều đã tìm xong, không có chỗ tốt, ai còn nguyện ý lưu lại chỗ này nữa?

Quả nhiên, không đến nửa ngày sau, liền có mấy đạo quang mang từ

đằng xa bay tới, rất nhanh liền tiến đến gần đó, chuẩn bị tiến vào thông đạo để bay ra ngoài.

Thế nhưng Quách Tử Ngôn sớm biết được ý nghĩ của Dương Khai làm sao có thể cho bọn hắn cơ hội này. Chỉ thấy hắn tiến lên một bước, giơ tay lên nói: "Người đến dừng bước!"

Người tới dừng lại, quang mang thu lại, lộ ra thân ảnh của một nhóm sáu người, một lão già choai choai, năm thiếu niên thiếu nữ, xem dáng vẻ của bọn hắn, hẳn là thuộc cùng một thế lực, đoán chừng lúc trước làm việc trong Tinh Thị, bị Thái Khư mê vụ hút vào trong Thái Khư cảnh này.

Cả sáu người đều tỏ vẻ cảnh giác, âm thầm thôi động một thân lực lượng.

Bất quá khi lão già kia thấy rõ bộ dạng của Quách Tử Ngôn thì sắc mặt hắn không khỏi giật mình, lại vội vàng nhìn lại về phía Dương Khai, phát hiện quả nhiên là tôn Sát Thần này.

Trong lòng cười khổ một tiếng, hắn tận mắt nhìn thấy tràng cảnh thanh niên này chém chết Liêu Dật Bạch, giờ phút này tự biết sáu người phe mình không phải là đối thủ của người ta.

Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, lão già choai choai chắp tay nói: "Thì ra là Dương đại nhân ở trước mặt, lão

hủ thất kính, không biết Dương đại nhân có gì chỉ giáo?"

Dương Khai khoanh chân ngồi trên trụ đá chợt mở mắt, nhìn qua lão già choai choai kia rồi nói: "Chỉ giáo không dám nhận, chỉ xin mời chư vị lấy không gian giới chỉ ra để chúng xem xét."

Lời này vừa nói ra, lão già choai choai liền biến sắc, một tên thanh niên phía sau lưng hắn phẫn nộ quát: "Dựa vào cái gì?"

Không có võ giả nào nguyện ý giao không gian giới chỉ của mình cho người ngoài điều tra, mỗi người đều có tư ẩn của mình trong không gian giới chỉ, nếu để cho người khác tùy ý điều tra, vậy chẳng phải là sẽ để lộ ra sao?

Một thiếu nữ khác nghiến chặt hàm răng nói: "Si tâm vọng tưởng!"

Lão giả choai choai đưa tay ngăn lời của nàng lại, nhìn qua Dương Khai, cười lớn một tiếng: "Dương đại nhân minh giám, lão hủ cùng mấy đệ tử bất hiếu này mặc dù tìm tòi mấy ngày dưới chỗ này, nhưng cũng không tìm được vật gì tốt, cho dù dâng lên không gian giới chỉ thì e rằng cũng sẽ làm cho Dương đại nhân thất vọng."

Dương Khai thản nhiên nói: "Thất vọng hay không thất vọng, xem xét liền biết."

Lão giả cau mày nói: "Dương đại nhân, không bằng thế này, chúng ta đưa ba thành thu hoạch lần này cho đại nhân, xin đại nhân cho

chúng ta đi, được không?"

"Sư thúc!" Mấy thiếu nam thiếu nữ sau lưng hắn không nhịn được mà hô to lên, thu hoạch của bọn hắn lần này vốn không lớn, lần này phải giao ra ba thành, đúng là đau như cắt thịt, sao có thể cam tâm cho được?

"Ta chỉ muốn nhìn không gian giới chỉ." Dương Khai chậm rãi lắc đầu.

Lão giả nhíu mày lợi hại hơn, suy nghĩ một chút, cắn răng nói: "Bốn thành!"

Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ.

"Năm thành!" Lão giả tiến lên một bước, giống như hạ quyết tâm thật lớn: "Nếu như Dương đại nhân còn không vừa lòng, vậy thì lão hủ cũng không biết nói gì hơn."

Dương Khai vẫn nói câu nói kia: "Ta chỉ muốn nhìn không gian giới chỉ!"

Tên thanh niên trước đó nói chuyện phẫn nộ quát: "Ngươi đừng khinh người quá đáng!"

Dương Khai tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn lại: "Nếu như ta khinh người quá đáng, vậy giờ phút này các ngươi đều đã biến thành thi thể, đâu đến phiên ngươi ồn ào nữa?"

Tên thanh niên kia nghe thấy vậy sắc mặt tái nhợt, nhịn không được mà lui về sau mấy bước, nhớ lại hùng uy của đối phương khi chém chết Khai Thiên cảnh trước đó, mấy người phe mình đúng là không đủ cho người ta giết.

Lão giả choai choai liên tục cười khổ: "Dương đại nhân khăng khăng như vậy?"

Dương Khai im lặng.

Lão giả choai choai vuốt cằm nói: "Lão hủ minh bạch, quấy rầy đại nhân." Hắn ôm quyền, sau đó khua tay nói: "Chúng ta đi."

Hắn dẫn theo mấy vị môn hạ đệ tử quay đầu đi về hướng khác, nhìn bộ dạng giống như muốn tìm một lối ra khác. Ban đầu bọn hắn còn có hơi nơm nớp lo sợ, sợ Dương Khai xuất thủ ngăn cản, ai ngờ khi bọn hắn đi thật xa, Dương Khai cũng không có ý tứ động thủ.

"Người kia quá phận." Thiếu nữ kia tức giận bất bình nói.

Lão giả nói: "Vậy thì các ngươi nên hiểu rõ, tại Tam Thiên thế giới này, thực lực vi tôn đi, ngày sau phải tu hành thật tốt, đừng có phân tâm nữa."

Mấy vị đệ tử xấu hổ, nhao nhao dạ vâng.

Ở một bên khác, Nguyệt Hà nói: "Ngươi không sợ bọn họ tìm được lối ra khác, hoặc là tự mình cưỡng ép đào ra một lối ra?"

"Nếu bọn hắn có thể làm được, vậy coi như bọn họ có bản sự." Dương Khai thản nhiên nói.

Nhấn Mở Bình Luận