Có người thứ nhất liền có người thứ hai, một người nối tiếp một người bay lên chỗ cột đá, hoặc dứt khoát hoặc thấp thỏm dâng lên không gian giới chỉ, Dương Khai trên cơ bản đều chỉ khẽ quét qua một cái, sau đó hoàn trả nguyên vẹn.
Mấy tên võ giả kiểm tra xong thì liền thần sắc mừng rỡ rời đi.
Chỉ trong thời gian mười lăm phút, đã có hơn một trăm người rời đi, trước mắt bao người, Dương Khai căn bản là không hề lấy đi bất kỳ món đồ nào từ trong không gian giới chỉ của những người kia.
Hồ Ý và mấy tên Khai Thiên cảnh tụ tập lại một chỗ, cảm thấy không rõ ràng cho lắm.
Trước đó tất cả mọi người đều nghĩ Dương Khai muốn lấy một chút chỗ tốt từ trong thu hoạch của bọn hắn, hơn nữa chính hắn cũng nói như vậy, nhưng hiện tại hắn lại không lấy chút nào, đây là ý tứ gì?
Là vì chướng mắt thu hoạch của những người kia, hay là đang tìm kiếm những vật khác?
Bất quá mặc kệ như thế nào, cử động này của Dương Khai đối với phần lớn mọi người ở đây có thể nói là một tin tức tốt.
Lại một người bay lên trên cột đá, khuôn mặt người này tràn đầy nét cười lấy lòng, dáng vẻ đầu trâu mặt ngựa, xấu xí, xem ra cũng không phải là một người tốt. Hắn hai tay dâng lên không gian giới chỉ giống như những người khác, sau đó vẻ mặt thấp thỏm chờ đợi.
Dương Khai vuốt vuốt không gian giới chỉ, mỉm cười nhìn qua hắn: "Đều ở trong này?"
Người kia vội nói: "Đều ở trong này."
"Ngươi xác định?"
Thần sắc của người kia có hơi do dự một chút, nhưng rất nhanh liền trở nên kiên định, vuốt cằm nói: "Không dám lừa gạt."
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, trảo tới tay hắn một cái, một mai không gian giới chỉ đột nhiên bay ra từ trong ống tay áo của người này rồi rơi vào trong tay Dương Khai.
"Vậy đây là cái gì?" Dương Khai tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn qua hắn.
Thần sắc người kia lập tức trở nên hoảng hốt, hắn thật sự không thể hiểu nổi, vừa nãy mình rõ ràng đã dùng bí pháp ẩn giấu không gian giới chỉ này đi, nhưng rốt cuộc vẫn bị tìm được dễ dàng như vậy.
"Đại nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ là nhất thời hồ đồ!"
Dương Khai cũng không thèm nhìn hắn, chỉ vung tay lên, nói: "Cút đi."
Kình khí quét ra, trực tiếp hất văng người này vào trong thông đạo, về phần không gian giới chỉ của người kia thì đều bị hắn giữ lại hết.
Đứng trước cửa thông đạo, người kia giương mắt nhìn qua không gian giới chỉ bị cướp đi, chợt cảm thấy thịt đau không thôi. Nhưng sau khi ước lượng thực lực của mình, hắn đành phải cắn răng một cái, vẻ mặt xám xịt bay ra ngoài.
Nhìn xuống những người ở phía dưới, Dương Khai nói: "Nếu có ai dám tư tàng, mặc dù bản tọa không giết người đó, nhưng kết cục của hắn sẽ giống như kẻ kia!"
Thần sắc của tất cả mọi người đều khẽ run lên, vốn còn có một số người dự định bày ra chút mưu kế nhỏ nhặt giống như người vừa rồi, muốn vụng trộm giấu đi đồ tốt mà mình tìm được, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này, bọn hắn đâu còn can đảm cất giấu nữa?
Dương Khai quả thực không giết người kia, nhưng lại lấy đi tất cả mọi thứ của hắn, vậy hắn ngày sau lăn lộn trong Thái Khư cảnh này như thế nào đây?
Thời gian chậm rãi trôi qua, một tên lại một tên võ giả bay tới
Dương Khai trước mặt, sau đó một người lại một người bay đi mất.
Trước đó trên đỉnh núi kia, tính cả người của Đế Thiên, ít nhất có hơn 2000 người tụ tập, sau này lại có không ít võ giả đến đây, vì vậy vào giờ phút này, số lượng võ giả tụ tập dưới lòng đất ít nhất cũng có khoảng chừng hai ba ngàn người.
Mặc dù Dương Khai tốc độ không chậm, nhưng cũng phải tiêu tốn không ít thời gian để có thể hoàn tất công cuộc điều tra.
Dưới sự quan sát của đám người ở phía dưới, Dương Khai một mực dò xét không gian giới chỉ của mấy trăm người, cũng không lấy đi bất kỳ vật gì, ngoại trừ hạng người gian trá bị hắn đoạt không gian giới chỉ ra thôi.
Thần niệm của mấy tên Khai Thiên cảnh như Hồ Ý vẫn một mực giao lưu không ngừng.
Đúng vào thời khắc này, Hồ Ý bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía một tên võ giả bên người mình, truyền âm nói: "Ngươi lên!"
Tên võ giả kia gật đầu, phi người lên trên, sau khi xếp hàng chờ đợi hơn năm phút, rốt cuộc đã đến phiên hắn.
Đưa không gian giới chỉ tới trước, tên võ giả kia tâm thâ ̀n bất định bất an chờ đợi, chỉ thấy Dương Khai sau khi điều tra xong không gian giới chỉ của mình thì mỉm cười: "Thu hoạch rất tốt!"
Sau đó Dương Khai tiện tay ném trở lại không gian giới chỉ cho hắn. Người kia nao nao, ngay sau đó đại hỉ ôm quyền: "Đa tạ đại nhân!"
Trong nhẫn của hắn, thế nhưng có tới hai phần ngũ phẩm Nguyên Từ Thần Thạch, vốn hắn còn lo rằng Dương Khai có thể lấy đi hay không, hiện tại xem ra, là do mình đã nghĩ nhiều quá rồi.
Quay đầu nháy mắt ra hiệu với Hồ Ý, ý rằng mọi chuyện đều thuận lợi, Hồ Ý liền khẽ vuốt cằm.
"Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, chúng ta cũng tới đi." Hồ Ý nói.
Tuy bị một tên Đế Tôn cảnh kiểm tra không gian giới chỉ thực sự là chuyện khá mất mặt, nhưng với thế cục bây giờ, không cúi đầu không được a. Muốn rời khỏi nơi này, thật đúng là phải dựa vào sắc mặt của người ta, người ta có hai đại dị thú nơi tay, lại khống chế Nguyên Từ Thần Quang ngăn ở trước cửa vào, hắn quả thực phản kháng không được.
Mấy tên Khai Thiên cảnh cũng đều có hơi không kiên nhẫn được nữa, khi nghe thấy vậy thì đều nói một tiếng hảo.
Ngay sau đó, mấy vị Khai Thiên cảnh bắt đầu suất lĩnh môn hạ đệ tử của mình bay về phía thông đạo.
Ước chừng mười lăm phút sau, rốt cuộc đến phiên Hồ Ý, sau khi đưa
không gian giới chỉ về sau, Hồ Ý yên lặng chờ đợi.
Chỉ có điều lần này, Dương Khai rốt cuộc có cử động không giống như trước, chỉ thấy hắn khẽ động thần niệm, một khối Nguyên Từ Thần Thạch to bằng cái thớt liền xuất hiện trước mặt hắn, sau đó lại bị hắn trực tiếp thu vào trong không gian giới chỉ.
Hồ Ý trừng mắt một cái, trầm giọng nói: "Dương đương gia!" Tim hắn đau đớn phảng phất như bị cắt mấy cân thịt, khối Nguyên Từ Thần Thạch bị Dương Khai lấy đi là lục phẩm, cũng là khối Nguyên Từ Thần Thạch lục phẩm duy nhất mà hắn thu hoạch được trong chuyến đi này.
Cho tới thời khắc này, hắn mới hiểu được, Dương Khai trước đó không lấy gì không phải là do nhân từ, mà là do chướng mắt với thu hoạch của những người kia, ánh mắt của hắn chỉ chăm chăm nhằm vào tài liệu từ lục phẩm trở lên.
"Ngươi có ý kiến sao?" Dương Khai giương mắt nhìn lên, bàn tay vuốt lấy vuốt để không gian giới chỉ của Hồ Ý.
Hồ Ý tức tới mức dựng râu trừng mắt, da mặt co quắp một hồi lâu, sau đó mới cắn răng nói: "Không dám!"
Hắn sợ mình nói ra một chữ có, không gian giới chỉ của hắn cũng sẽ bị mất luôn.
Dương Khai ném trả lại không gian giới chỉ cho hắn, bình chân như vại nói: "Kế tiếp!"
Hồ Ý tiếp nhận không gian giới chỉ, trong lòng mặc dù giận, nhưng cũng vô kế khả thi, chỉ hận hận trừng Dương Khai một cái, sau đó mới bay về phía lối ra.
Đám người xếp sau lưng hắn thấy thế, tất nhiên cũng đều minh bạch ý đồ của Dương Khai, gia hỏa này muốn độc bá lục phẩm thần thạch a.
Trong lúc nhất thời, có người vui vẻ có người sầu.
Đúng vào lúc này, một đạo kinh hồng từ đằng xa bay tới, rất nhanh liền đáp trên trụ đá, để lộ ra thân ảnh của Đinh Ất.
Chợt nhìn thấy nơi đây náo nhiệt như vậy, hắn nhịn không được gãi gãi đầu, hỏi: "Dương huynh, đây là đang làm gì?"
Dương Khai vừa điều tra không gian giới chỉ, vừa nhếch miệng cười một tiếng với hắn: "Cản đường ăn cướp."
Đinh Ất thần sắc cứng đờ, ha ha gượng cười: "Dương huynh nói đùa." Hắn còn tưởng rằng Dương Khai đang nói đùa, nhưng khi cẩn thận nhìn một chút, hắn phát hiện ra có rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi, chủ động giao ra không gian giới chỉ cho Dương Khai điều tra, ngay sau đó liền được cho đi.
Hắn không khỏi toàn thân chấn động, đây không phải cản đường ăn cướp thì là cái gì?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt khi hắn nhìn qua Dương Khai tràn đầy vẻ bội phục, loại sự tình này hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, cùng là Đế Tôn cảnh, nhưng Dương Khai vậy mà lại làm ra được.
Hơn nữa ở chỗ này có nhiều người tụ tập như vậy, vậy mà đều ngoan ngoãn phối hợp!
Trong lúc nhất thời, ánh mắt hắn nhìn qua Dương Khai kinh động như được gặp được Thiên Nhân!
Tràn đầy hứng thú, Đinh Ất nói: "Dương huynh, có cần giúp một tay hay không?"
Dương Khai nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Cũng tốt, bảo người Đế Thiên của ngươi ra phía sau xếp hàng đi."
Đinh Ất khẽ giật mình: "Người của Đế Thiên ta cũng phải kiểm tra ư?"
Dương Khai nói: "Ai cũng không là ngoại lệ." Hắn chỉ một ngón tay về phía trước, Đinh Ất thuận mắt nhìn lại, phát hiện người kia rõ ràng là một tên Khai Thiên cảnh, chỉ có điều vào giờ phút này, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.
Đinh Ất cười lớn một tiếng: "Không phải a Dương huynh, ngươi có
nhớ Đế Thiên ta trước đó ở trên núi. . ."
"Lúc ở trên núi, ta đã cứu với tính mạng của không ít người trong Đế Thiên của ngươi!" Dương Khai cũng không đợi hắn nói hết lời liền đánh gãy lời hắn.
Đinh Ất chép miệng một cái, lời này cũng là sự thật, nếu không phải Dương Khai tại thời khắc mấu chốt thả ra Nguyên Từ Thần Quang, kiếm trận của Kiếm Các cũng sẽ không tự sụp đổ, đánh tới cuối cùng, tuyệt đối sẽ là kết quả nhị bại câu thương. Cho dù người của Đế Thiên có thê ̉đánh bại được Kiếm Các thì cũng sẽ phải bỏ ra thương vong to lớn.
"Dương huynh, cần phải như vậy sao?" Đinh Ất nhíu mày hỏi.
"Yên tâm, ta sẽ không động tới đồ vật không nên lấy, ta chỉ lấy đồ vật hữu dụng!" Dương Khai trấn an hắn một tiếng.
Đinh Ất đứng tại chỗ do dự rất lâu, sau đó giống như đã đưa ra được quyết định gì đó, hắn cắn răng nói: "Được, xin nghe theo lời Dương huynh, Đế Thiên ta sẽ phối hợp ngươi!"
Nói xong, hay quay người bay xuống, lệnh cho đám người Đế Thiên xếp hàng ở phía sau.
Một tên lại một tên võ giả bị điều tra không gian giới chỉ xong rồi được cho đi, ý đồ của Dương Khai cũng triệt để bại lộ ra, dù những
võ giả kia lấy được ngũ phẩm thần thạch thì hắn cũng sẽ không động vào, duy chỉ có lục phẩm là bị hắn giữ lại.
Sở dĩ làm vậy là bởi vì Dương Khai cũng có suy tính của mình, ngũ phẩm thần thạch ở chỗ này không ít, nếu như giữ lại toàn bộ thì cũng có hơi quá phận, mình ăn thịt thì cũng phải để người khác húp chút nước. Nếu hắn làm theo cách đó thì e rằng sẽ làm cho nhiều người tức giận, có khi phải đại chiến một trận với mấy ngàn người này, đến lúc đó nhất định phải giết đến mức máu chảy thành sông. Còn lục phẩm thì lại là thứ tuyệt đối không thể từ bỏ, mình không cần, nhưng sau này luôn có thời điểm cần phải sử dụng dùng tới.
Điều này làm cho võ giả không thu thập được lục phẩm thần thạch vui mừng hớn hở, còn võ giả thu hoạch được lục phẩm thì sầu mi khổ kiểm.
Thậm chí, những võ giả ở phía còn chủ động lấy lục phẩm thần thạch ra ngoài, để cho Dương Khai không cần phải tự mình động thủ đoạt lấy. Bất quá lục phẩm dù sao cũng chỉ là số ít, Dương Khai dò xét hơn một ngàn người cũng chỉ tìm được rải rác mấy khối mà thôi.
Đinh Ất an bài tốt đám người Đế Thiên xếp hàng ở phía sau, sau đó ánh mắt lom lom nhìn về phía Dương Khai đang điều tra từng cái không gian giới chỉ một, trong lòng hắn cảm khái đại trượng phu nên làm như thế, không biết lúc nào mình mới có thể có được bá khí
tuyệt luân như vậy. Lúc này hắn tuy là thủ lĩnh của Đế Thiên, có mấy ngàn tên thủ hạ, nhưng so với Dương Khai thì hắn luôn cảm thấy mình kém một chút gì đó.
Đám người Đế Thiên tới muộn, cũng có thể xem là nhóm người đến sau cùng, bất quá số lượng người trong nhóm này vô cùng khổng lồ, ước chừng khoảng 700-800 người. Bọn hắn vốn có một ngàn người, có điều đã bị chết không ít trong trận chiến với Kiếm Các.
Đến khi kiểm tra xong không gian giới chỉ của đám người Đế Thiên thì đã hơn một ngày trôi qua.
Đinh Ất tỏ vẻ hâm mộ ôm quyền: "Dương huynh thu hoạch lớn a."
Hắn ở đây nhìn chằm chằm hơn một ngày, tận mắt nhìn thấy Dương Khai lấy đi 7~8 khối lục phẩm thần thạch từ trong không gian giới chỉ của người khác, mỗi khối này thần thạch đáng giá 15 triệu, chỉ riêng 7~8 khối lục phẩm này là đã hơn một ức Khai Thiên Đan.
Huống hồ, lục phẩm thần thạch căn bản là thứ mà có tiền cũng không mua được, bán ra tuyệt đối không chỉ có giá 15 triệu.
Chỉ cần ngồi ở chỗ này, liền dễ dàng thu hoạch được nhiều như vậy, quả thực làm cho người ta đỏ mắt a.
"Cũng đa tạ Đinh huynh phối hợp." Dương Khai mỉm cười, sau lần hợp tác này, bọn họ cũng bỏ qua một chút ân oán nhỏ giữa hai
người vào lúc trước, dù sao bọn họ cũng vốn không có thâm cừu đại hận gì.
Trong lúc nói chuyện, Dương Khai khẽ động thần niệm, hai đầu dị thú Xích Giao cùng Địa Long một mực nhắm mắt phủ phục bỗng nhiên ầm ầm bò xuống dưới địa động.
Đinh Ất không hiểu: "Ngươi đây là muốn làm gì."
Dương Khai khẽ nói: "Còn có người trốn ở chỗ này, nghĩ rằng bản thân có thê ̉tránh thoát được."