"Lôi Quang muốn Xích Tinh ta bàn giao cho chúng?" u Dương Băng nhíu mày lại.
“Bàn giao cái rắm!" Bối Ngọc Sơn gầm thét một tiếng: "Những năm qua trong Tinh Thị kia, Xích Tinh chúng ta và Lôi Quang tranh đấu rất nhiều, đệ tử Xích Tinh chết trên tay bọn họ cũng không ít, sao không thấy bọn hắn đến bàn giao cho chúng ta đi? Ta nói, Lục đương gia lần này giết tốt, Biệt Kiếm tiểu tử thúi kia, lão tử đã sớm khó chịu với hắn, chỉ là một mực không tìm được cơ hội giết chết hắn! Lát nữa ta đi tìm Lục đương gia uống rượu, kính hắn một chén!"
Khóe miệng của Trần Thiên Phì giật giật vài cái.
Cầm phu nhân ở bên kia đè xuống dây đàn, khẽ hé môi son: "Đại đương gia nói thế nào?"
Trần Thiên Phì chậm rãi lắc đầu: "Đại đương gia không hề nói gì." "Vậy chính là mặc kệ?" u Dương Liệt hỏi.
Trần Thiên Phì nói: "Lôi Quang có thể mặc kệ, nhưng Kiếm Các thì lại cần cảnh giác a."
Bối Ngọc Sơn ngạc nhiên nói: "Lại mắc mớ gì đến Kiếm Các?" Ngọc Sơn người này là một tên eo gấu lưng hổ, thân hình giống như thiết tháp, tính cách cũng tương đối ngay thẳng, những ngày này một mực bế quan tu luyện, cũng không rõ ràng về sự tình bên ngoài, nếu không phải do Trần Thiên Phì triệu hoán thì hắn còn chưa định xuất quan.
Cầm phu nhân nhẹ nhàng nói: "Nghe nói trên Nguyên Từ Sơn kia, bởi vì Lục đương gia chúng ta nhúng tay vào, cho nên người của Kiếm Các tử thương hơn mười người, ngay cả Tinh Lạc Kiếm Trận cũng bị phá, Chung Phiền, Lạc Thanh Vân, Lô Tuyết trọng thương bỏ chạy, suýt nữa mất mạng tại chỗ!"
Bối Ngọc Sơn trợn tròn hai mắt, bất khả tư nghị nói: "Chung Phiền lão gia hỏa kia cũng bị đánh trọng thương? Đây cũng là do Lục đương gia chúng ta làm?"
Thân là đương gia của Xích Tinh, hắn sao lại không biết sự khủng bố của Kiếm Các? Tên Lạc Thanh Vân cùng Lô Tuyết kia thì cũng thôi đi, cũng đều là Khai Thiên tứ phẩm giống hắn, nhưng tên Chung Phiền kia thì lại là ngũ phẩm a!
Trần Thiên Phì khoát tay nói: "Thật ra hắn cũng không xuất thủ, chỉ có điều việc này có quan hệ trực tiếp với hắn, thậm chí có thể nói, những người phe Kiếm Các tử thương đều là do Lục đương gia gây ra."
"Kiếm Các bên kia cũng phái người đến đây?" Cầm phu nhân nhíu chặt hàng mi. Đúng như lời của Trần Thiên Phì, Xích Tinh cũng không sợ Lôi Quang, thế nhưng Kiếm Các thì nếu có thể không trêu chọc thì tốt nhất là không nên trêu chọc. Cùng ở trong Tinh Thị nhiều năm như vậy, Kiếm Các rốt cuộc có nội tình gì, ngay cả những người như bọn hắn cũng không quá rõ ràng.
"Nếu Kiếm Các phái người tới đây thì cũng có cách xử lý!" Trần Thiên Phì nặng nề thở dài một hơi: "Đáng tiếc bọn hắn lại không làm như thế."
Đám người Cầm phu nhân nghe thấy vậy thì cũng không khỏi nhíu mày, khuôn mặt hiện lên thần sắc lo lắng.
"Các ngươi cũng biết đám kiếm tu kia điên cuồng đến cỡ nào." Trần Thiên Phì sầu mi khổ kiểm nói: "Lục đương gia giơ lên cờ hiệu của Xích Tinh, trêu chọc nhiều người như vậy trên Nguyên Từ Sơn kia thì cũng thôi đi, thế nhưng hắn còn kết xuống mối thù sinh tử với Kiếm Các. Việc này không có cách nào xử lý tốt, mấy ngày nay mí mắt của ta giật giật vô cùng lợi hại, luôn có một loại cảm giác gió
thổi mưa giông trước cơn bão a."
"Mối thù sinh tử, Kiếm Các không có khả năng bỏ qua như vậy được." Cầm phu nhân chậm rãi lắc đầu.
u Dương Liệt nói: "Việc này khó làm, nếu như chỉ là đả thương thì cũng thôi đi, mấu chốt ở chỗ chết nhiều người như vậy. Hơn nữa Tinh Lạc Kiếm Trận còn là căn bản của Kiếm Các, kiếm trâ ̣n na ̀y bị phá, đâu chỉ là đánh vào mặt mũi của Kiếm Các, cho nên Kiếm Các quả thực không có khả năng từ bỏ ý đồ đâu."
u Dương Băng nói tiếp: "Truyền lệnh xuống, để cho thủ hạ gần đây phải cẩn thận một chút, nếu như đụng phải người của Kiếm Các thì trốn xa chừng nào tốt chừng đó, tốt nhất là đừng tiếp xúc gì hết với đám người của Kiếm Các."
Trần Thiên Phì thở dài một tiếng: "Ta cũng đồng ý với điều này, sớm biết như vậy, vậy thì chúng ta không nên để cho tên họ Dương kia làm Lục đương gia làm gì. Giờ thì tốt rồi, mới chỉ vài ngày liền trêu chọc cừu gia khắp nơi cho Xích Tinh của chúng ta, thử hỏi Xích Tinh ta ngày sau đặt chân thế nào trong Thái Khư cảnh đây, thật đúng là đáng hận!"
"Giờ có nói thì cũng có ích gì đâu, lúc ấy hắn chém chết Độc Nương Tử cùng Cam Hoành để lập uy, làm gì có ai dám nói nửa chữ không!"
Lời này nói cũng đúng, lúc ấy nếu như không đồng ý cho tên họ Dương kia gia nhập Xích Tinh, vậy thì e rằng không chỉ có hai người chết là Độc Nương Tử cùng Cam Hoành.
Chỉ có điều khi nghĩ về thế cục lúc này, Trần Thiên Phì liền cảm thấy miệng đă ́ng chát như ăn trúng hoàng liên! Trong lòng hắn âm thầm quyết định, lát nữa hắn sẽ đi bái phỏng Dương Khai, bảo hắn sau này thu liễm một chút, Xích Tinh cũng không thể lại trêu chọc thêm cừu gia, làm cho nhiều người tức giận như vậy nữa, nếu không trong Thái Khư cảnh này, bọn họ đúng là nửa bước cũng khó đi.
Sau khi giải tán, Trần Thiên Phì liền chạy tới phủ đệ của Dương Khai, một thân thịt mỡ cũng không ngăn được bước chạy như bay của hắn.
Hắn rất nhanh liền đến trước phủ đệ của Dương Khai, sau đó hắn không khỏi nhíu mày. Với nội tình Khai Thiên tứ phẩm của hắn, tất nhiên là co ́thể cảm giác được khu vực trong đường kính ngàn trượng có ai. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào phủ đệ Dương Khai, trong lòng biết đây chính là do lục phẩm Nguyên Từ Thần Thạch gây họa a, toàn bộ bảo bối quý giá nhất trong Nguyên Từ Sơn đều bị hắn bỏ vào trong túi, ai mà không đỏ mắt cơ chứ.
Ngay cả Trần Thiên Phì hắn trước đó cũng từng có ý nghĩ này.
Trước phủ đệ có người, một tên gia hỏa bộ dạng công tử ca dẫn theo một đám hạ nhân đứng trước phủ đệ, thần sắc kiêu căng, mũi vểnh lên trời, tỏ vẻ giống như lão Thiên là lão đại còn hắn là lão nhị.
Một tên thị vệ kêu ầm lên: "Bảo gia chủ của ngươi đi ra!"
Sau cửa lớn, Trần Nguyệt gương mặt xinh đẹp trắng bệch nhìn qua một đám gia hỏa hung thần ác sát này, yếu ớt nói: "Chư vị có chuyện gì sao?"
Những ngày này, người đến đây bái phỏng Dương Khai quả thực không ít, bọn hắn đều có chút tính toán nho nhỏ của mình. Bất quá từ khi Nguyệt Hà trong cơn nóng giận đánh gãy chân của một người trong đó rồi ném ra ngoài thì phủ đệ của Dương Khai đã thanh tịnh hơn không ít.
Không ngờ lại có người đến đây, hơn nữa người tới lần này khí thế hùng hổ, người đang nói rõ ràng lại là một tên cường giả Khai Thiên cảnh.
Trần Nguyệt làm gì từng gặp qua thế trận này, cho nên trong lúc nhất thời liền cảm thấy chân tay luống cuống.
Thị vệ kia nói: "Có việc thì mới tới đây, nhưng không đáng để nói với một kẻ hạ nhân như ngươi, bảo gia chủ của ngươi ra đây nói chuyện."
Trần Nguyệt tuy có chút tâm cơ, nhưng dù sao thực lực cũng chỉ có nhiêu đó, cho nên nàng ta chưa được tiếp xúc với quá nhiều đồ vật. Giờ phút này nàng ta cũng không nhìn ra người tới có lai lịch ra sao,
vì vậy Trần Nguyệt đành nói chờ một lát, sau đó vội vàng đi tìm Nguyệt Hà.
Nàng ta cũng không biết Dương Khai đang bế quan, có điều nàng ta cũng không còn mặt mũi nào đi gặp Dương Khai. Từ sau chuyện của Triệu Tinh Thần, nàng ta có thể lưu tại nơi này thì đã phải cám ơn trời đất, chứ đâu còn có lá gan đi gặp Dương Khai nữa.
Nguyệt Hà đang ngồi trang điểm trước gương, khi nghe thấy vậy thì gương mặt xinh đẹp trầm xuống: "Đáng ghét!"
Vứt xuống bút vẽ lông mày, nàng ta tức giận nói: "Đi xem một chút là thứ a miêu a cẩu gì tới!" Sau đó nàng liền nhấc lên váy dài, cất bước đi ra.
Khi đến trước cửa, Nguyệt Hà hơi nhíu nhíu mà lại.
Trần Nguyệt nhãn lực không đủ, không nhìn thấy được quá nhiều, thế nhưng nàng là Khai Thiên ngũ phẩm, liếc mắt liền nhìn ra thân phận của người tới. Đối phương sợ là có hơi bất phàm, dù sao có thể dùng Khai Thiên cảnh làm hộ vệ thì lai lịch của tên gia hỏa này có thể nhỏ đi đâu được?
Mặc dù chẳng qua chỉ là hai tên Khai Thiên nhị phẩm mà thôi!
Bất quá thực lực của nàng cũng không phải tầm thường, cũng không cần quá phải kiêng kị điều gì.
"Các ngươi là ai?" Nguyệt Hà nhìn qua hộ vệ đầu lĩnh kia rồi lên tiếng hỏi, trong khi đôi mắt đẹp thì lại âm thầm liếc qua tên thanh niên công tử phía sau.
Trước đó khi Trần Nguyệt đứng ở chỗ này nói chuyện, tên thanh niên công tử này mũi vểnh lên trời, căn bản là không thèm nhìn Trần Nguyệt. Nhưng khi Nguyệt Hà đi ra, gia hỏa này liền hai mắt tỏa ánh sáng, nhìn Nguyệt Hà không chớp mắt từ đầu đến chân, ngoài miệng còn phát ra mấy tiếng chậc chậc, khuôn mặt hiện lên vẻ vô cùng hoan hỉ.
Nguyệt Hà hừ lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt thì lại bất động thanh sắc.
Tên hộ vệ kia còn chưa mở miệng, tên thanh niên công tử đã giành nói trước: "Ngươi là chủ nhân của nơi này? Không phải là một tên nam nhân sao?"
Nguyệt Hà hé miệng cười một tiếng: "Thiếu gia nhà ta đang bế quan, không tiện gặp khách!"
"Thiếu gia?" Tên thanh niên công tử kia lấy làm kinh hãi, nghi ngờ dò
xét Nguyệt Hà: "Vậy ngươi là. . ."
"Ta tất nhiên là tỳ nữ của thiếu gia a!"
Thanh niên công tử nghe xong thì lập tức tỏ vẻ đau lòng nhức óc, gật gù đắc ý nói: "Phung phí của trời, phung phí của trời a!" Người trước mắt vưu vật như thế, vậy mà lại là thị nữ nhà khác, e rằng không biết bị tao đạp qua bao nhiêu lần, điều này làm hắn rất là đau lòng. Bất quá khi nghĩ lại, dù như vậy thì có sao, mình cũng chỉ là tìm đồ chơi, chứ cũng không phải tìm lão bà, ngày sau nếu như chơi không vui, vậy thì ném đi là được, nên hắn lập tức mỉm cười mà nói: "Cô nương, có muốn bỏ thiếu gia của ngươi để đi theo ta hay không. Nếu ngươi nguyện đi theo bản thiếu gia, bản thiếu gia cam đoan ngươi bình an rời khỏi Thái Khư cảnh này, hơn nữa ngày sau tiền đồ rộng lớn!"
Lời này vừa ra, Nguyệt Hà vẫn tủm tỉm cười như cũ, còn tên hộ vệ trước đó nói chuyện thì lại biến sắc, tiến đến bên người tên thanh niên công tử, thấp giọng nói: "Thiếu gia, tốt nhất đừng trêu chọc nữ nhân này."
"Vì sao?" Tên thanh niên công tử không hiểu.
Hộ vệ nói: "Ti chức thấy khí tức của nàng ta ít nhất cũng là trung phẩm Khai Thiên!" Hắn nhìn không ra tu vi cụ thể của Nguyệt Hà,
nhưng loại cảm giác này thì sẽ không thể sai được.
"Thật ư?" Tên thanh niên công tử cũng lấy làm kinh hãi, mặc dù hắn chơi bời lêu lổng, nhưng hắn cũng biết trung phẩm Khai Thiên đại biểu cho cái gì. Điều này làm hắn cảm thấy không thể tin được, bởi vì trước đó Nguyệt Hà rõ ràng nói rằng mình chỉ là một tỳ nữ mà thôi.
Người nào có thể dùng một vị Khai Thiên trung phẩm để làm tỳ nữ? Ngay cả hắn cũng chỉ có hai tên Khai Thiên nhị phẩm làm hạ nhân mà thôi, xuất thân chủ nhân của tòa phủ đệ này chẳng lẽ còn lợi hại hơn hắn ư?
Tên hộ vệ chậm rãi lắc đầu, thần sắc ngưng trọng.
Tên thanh niên công tử cười nhạo một tiếng: "Khai Thiên Trung phẩm thì thế nào? Nàng ta dám đụng đến ta sao?" Ngoài miệng tuy nói như thế, nhưng ánh mắt của hắn khi nhìn Nguyệt Hà cũng không dám không chút kiêng kỵ như trước nữa.
Tên hộ vệ quay đầu, ôm quyền nói: "Cô nương thứ lỗi, chúng ta đến từ Thanh Minh phúc địa, chắc hẳn cô nương có nghe nói qua."
"Thanh Minh phúc địa!" Nguyệt Hà biến sắc, nàng tất nhiên có nghe nói qua cái tên này. Ba mươi sáu Động Thiên, bảy mươi hai phúc địa chính là những thế lực đứng đầu nhất trong Tam Thiên thế giới,
phàm là người dám lấy hai chữ phúc địa để làm tên, thì ắt hẳn là người trong bảy mươi hai phúc địa, người bình thường căn bản là không dám trêu chọc bọn họ.
Đã sớm nhìn ra đám người này có chút lai lịch, thật không ngờ lại là Thanh Minh phúc địa, hơn nữa còn có hai vị Khai Thiên cảnh làm hộ vệ, địa vị của tên thanh niên kia trong Thanh Minh phúc địa cũng sẽ không quá kém.
"Thì ra là người của Thanh Minh phúc địa, chư vị tới đây có việc gì sao?"
Tên hộ vệ Khai Thiên nhị phẩm kia nói: "Là như vầy, công tử nhà ta cầu hiền như khát, nghe nói chủ nhân nơi đây thực lực không tệ, muốn để cho hắn đầu nhập dưới trướng."
"Đúng vậy!" Tên thanh niên công tử kia vuốt cằm nói: "Trên đời này, thiên kim dễ cầu, nhân tài khó kiếm, bản công tử coi trọng thiếu gia của ngươi, gọi hắn ra gặp ta, chỉ cần hắn đi theo bản thiếu gia, chờ đến khi chúng ta ra khỏi Thái Khư cảnh, vậy thì cho hắn tiến vào Thanh Minh phúc địa cũng không phải là vấn đề."
Hắn tỏ vẻ kiêu ngạo, tin tưởng sẽ không có ai cự tuyệt loại điều kiện này.
Biểu lộ của Nguyệt Hà thì lại cực kỳ cổ quái, Dương Khai thiên tư
ngút trời, bây giờ lại có người muốn hắn đầu nhập dưới trướng? Nguyệt Hà đã lớn như vậy nhưng chưa từng thấy qua người nói khoác mà không biết ngượng như vậy.
Nếu đổi lại là một người khác nói như vậy, nàng đã sớm đánh gãy chân rồi đuổi đi, nhưng người trước mắt này dù sao cũng là người của Thanh Minh phúc địa, Nguyệt Hà cũng không động thủ được.
Nếu không thì khi ra khỏi Thái Khư cảnh, thứ chờ đợi Dương Khai sẽ là một hồi tai nạn.