Thần Thông Pháp Tướng và kiếm mang của kiếm trận giằng co trong hư không.
Từng vòng bạo phá rung động khuếch tán ra phía ngoài, Lạc Thanh Vân hai mắt xích hồng, tròng mắt như muốn nứt ra, toàn lực thúc dục lực lượng của mình.
"Để xem ngươi có thể kiên trì bao lâu!" Dương Khai hừ lạnh một tiếng, không quan tâm tới đối phương, chỉ chuyên tâm thúc dục uy năng của thần thông Đại Nhật đè xuống kiếm trận.
Những tiếng kêu thảm thiết lóe lên rồi biến mất ở một chỗ nào đó trong kiếm trận, lại có một tên đệ tử dẫn dắt kiếm trận không duy trì được, bị Kiếm Ý vô cùng quấy nát thân thể, bạo vỡ tứ chi.
Một đoàn huyết vụ, hai đoàn huyết vụ, chỉ trong vòng mười hơi thở ngắn ngủi, liền có hơn ba mươi người chết thảm tại chỗ, hơn nữa theo thời gian trôi qua, càng ngày có càng nhiều người không duy trì được.
Tâm tình của Lạc Thanh Vân lập tức chìm xuống đáy cốc, mấy chục người chết đi mặc dù không tạo thành ảnh hưởng trí mạng đối với kiếm trận, nhưng cũng gây ra một chút ảnh hưởng, đủ khiến cho uy lực của đại trận giảm xuống. Bọn họ vốn đang chống đỡ một cách gian khổ đến cực điểm, vào lúc này chỉ cảm thấy càng lúc càng không thể chịu nổi được nữa.
Huống hồ, bản thân hắn cũng đã thi triển bí thuật cấm kị, trạng thái của hắn không duy trì được trong thời gian quá dài. Một khi lực cắn trả của bí thuật kia bắn ngược lại mà hắn còn không bắt được Dương Khai, vậy thì Kiếm Các bên này nhất định sẽ thất bại thảm hại!
Lạc Thanh Vân lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại vô kế khả thi.
Ở bên ngoài Tinh thị, trên một gò đất, đôi mắt của Chung Phàn cùng Lư Tuyết đều đang run rẩy dữ dội, thất thần quan sát trận chiến bên kia. Khi Đại Nhật Pháp Tướng kia xuất hiện, trong lòng hai người liền hiện lên một tia hiểu rõ.
Chẳng trách lực lượng ăn mòn nóng rực xâm nhập vào trong cơ thể Lư Tuyết lại cuồng bạo khó chơi như thế, bản thân Lư Tuyết không có cách nào khu trừ, ngay cả có thêm Chung Phàn là Khai Thiên Ngũ phẩm ra tay giúp đỡ thì cũng không được.
Thì ra là Kim Ô Chân Hỏa! Vậy mà lại là Kim Ô Chân Hỏa.
Hết thảy mọi chuyện đều đã được giải thích xong xuôi.
Kim Ô Chân Hỏa, đây ít nhất là hành Hỏa Thất phẩm. Đừng nói là ở bên trong Thái Khư cảnh, nơi hai vị Khai Thiên cảnh này bị phong trấn đại bộ phận lực lượng, dù là ở bên ngoài, một khi bị Kim Ô Chân Hỏa này xâm nhập vào trong cơ thể, vậy thì cũng cần trả một cái giá rất đắt mới có thể hóa giải được.
Đôi mắt đẹp của Lư Tuyết vô cùng ảm đạm, tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Bởi vì nàng biết rõ, nếu đã là Kim Ô Chân Hỏa, vậy thì trong Thái Khư cảnh này, không ai có thể giúp nàng hóa giải kiếp nạn trong cơ thể, dù là Các chủ của Kiếm Các tự mình ra tay thì cũng không được!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Đấu Thiên Tinh La Đại Trận bị áp chế, đệ tử Kiếm Các tử thương hơn mười người, Lạc Thanh Vân có dấu hiệu sắp sửa chống đỡ hết nổi.
Tròng mắt của Chung Phàn như muốn nứt ra, trong mắt hiện lên một tia giãy dụa cùng do dự, cuối cùng hắn giống như đưa ra được quyết định, quay đầu nhìn về phía Lư Tuyết.
Lư Tuyết cũng vừa vặn nhìn về phía hắn, bốn mắt nhìn nhau, Lư Tuyết lập tức đọc hiểu ý tứ của Chung Phàn, nhịn không được mà nhếch lên khóe miệng, cười khổ một tiếng.
"Thoáng kiên trì một lát, ta đi một chút rồi sẽ trở lại!" Chung Phàn cắn răng quát khẽ, tại thời điểm thu tay lại, cả người hắn đã hóa thành một đạo kiếm mang lao về phía chiến trường.
Lư Tuyết chậm rãi nhắm lại hai mắt, cúi thấp đầu thấp xuống, mái tóc rối tung buông xõa trên hai vai mảnh khảnh. Nàng ta ngồi một mình trên gò đất, thân ảnh gầy yếu trông có vẻ đặc biệt cô độc và bất lực.
Kiếm Các mặc dù không tổn thất nổi một người như nàng, nhưng cũng không tổn thất nổi Lạc Thanh Vân cùng mấy trăm đệ tử kia. Nếu như Chung Phàn không qua kia cứu viện, vậy thì Lạc Thanh Vân và những đệ tử còn lại cũng sẽ gặp nguy.
Hai tay cùng tổn hại, Chung Phàn nhất định phải vứt bỏ một bên!
Lư Tuyết tự hiểu trong lòng, mình chính là bên bị từ bỏ. Nàng cũng là không oán điều gì, bởi vì dù Chung Phàn có ở lại bên người nàng thì cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì Kim Ô Chân Hỏa kia không phải thứ mà Chung Phàn co ́thể hóa giải.
Chỉ thật là không ngờ, đường đường một vị Khai Thiên Tứ phẩm như mình, lại bị bức bách đến mức này trong Thái Khư cảnh. Kim Ô Chân Hỏa xâm nhập vào cơ thể, không có cách nào hóa giải, chỉ có thể chậm rãi chờ chết!
Loại cảm giác này khiến người ta vô cùng sợ hãi, người chưa từng trải qua căn bản là không thể nào tưởng tượng được.
Những tiếng bạo liệt không ngừng vang lên, bên trong kiếm trận, từng đạo từng đạo thân ảnh nổ tung thành huyết vụ, hài cốt vô tồn. Trước trước sau sau đã có gần trăm vị đệ tử Kiếm Các không chịu nổi sự cắn trả của kiếm trận, mất mạng tại chỗ, số lượng này gần như là hơn ba thành nhân số của Kiếm Các, sắc mặt của những người còn lại cũng đều hiện lên vẻ hoảng sợ, dốc sức liều mạng thúc dục lực lượng, lo sợ người kế tiếp không may sẽ là mình.
Bọn hắn kêu rên ở tận sâu trong đáy lòng, Kiếm Các lần này rốt cuộc trêu chọc thứ quái vật gì, sao lại có thể cường hãn như thế?
Có kiếm mang lóe tới, tiếng gầm uy nghiêm của Chung Phàn cũng theo đó vang lên: "Tiểu bối chớ có tiếp tục làm càn!"
Khi vừa dứt lời, Chung Phàn đã dung nhập vào trong Đấu Thiên Tinh La Đại Trận, kiếm trận Kiếm Các ngăn địch vô số lần, sự phối hợp giữa bọn hắn vô cùng thân mật và khắng khít, Chung Phàn vừa vào kiếm trận, Lạc Thanh Vân ngay lập tức chuyển di quyền chu ̉đạo, để cho Chung Phàn làm đầu mối then chốt của kiếm trận.
Oanh oanh một tiếng, Kiếm Ý chợt quét ngang cả thiên địa, kinh thiên kiếm mang vốn bị Đại Nhật Pháp Tướng áp chế, liên tiếp bại
lui được Chung Phàn gia trì, lập tức ngừng lại xu hướng suy tàn, ngay sau đó, kiếm mang kia bỗng sáng ngời, to lớn hơn không ít.
Sức mạnh của một mình Chung Phàn, còn cường đại hơn cả trên trăm đệ tử Kiếm Các đã chết đi, đây cũng là nội tình của Khai Thiên Ngũ phẩm.
Mắt thấy cảnh nầy, các đệ tử Kiếm Các vốn đang hoảng loạn, chỉ cảm thấy tận thế tiến đến nhao nhao chấn chỉnh tinh thần, lặng yên vận khởi huyền công, kiếm khí quanh quẩn quanh thân, gia trì uy lực kiếm trận. Toàn bộ kiếm trận trong khoảnh khắc hóa thành một cái cối xay cự đại. Kiếm khí trong cái cối xay kia tung hoành thiên địa, cắt vụn hư không, nghiền ép về phía Đại Nhật Pháp Tướng.
Dương Khai trong nháy mắt cảm nhận được một tia áp lực. Giờ phút này mặc dù hắn có thê ̉phát huy ra lực lượng của Khai Thiên nhất nhị phẩm, nhưng dù sao hắn vẫn không có thế giới vĩ lực gia trì trên người, vẫn có hơi khác với Khai Thiên cảnh chính thức. Uy lực của kiếm trận Kiếm Các cũng vô cùng phi phàm, không hổ là đòn sát thủ của Kiếm Các.
Nhưng Dương Khai hiện tại đã ngưng thành Thần Thông Pháp Tướng, tuy phải đối mặt với cường địch, nhưng sao lại phải sợ cơ chứ? Cho dù có chết ở nơi đây thì cũng phải đánh một trận, như thế mới không phụ việc bản thân đã đến nhân gian này một chuyến.
Hào quang của Đại Nhật Pháp Tướng chợt bùng lên, Tam Túc Kim Ô bên trong cũng múa cánh, ngửa đầu gáy vang, đụng vào kiếm trận biến thành cối xay bên kia.
Thiên địa ong ong một mảnh, chỉ trong nháy mắt, trong ngoài Tinh thị, tất cả mọi người bất kể tu vi cao thấp đều tràn ngập một mảnh bạch mang trong mắt, căn bản là không thấy rõ thế cục bên trong chiến trường rốt cuộc đang diễn ra như thế nào.
Nhưng dư ba do cuộc chiến này khuếch tán ra, lại làm cho sắc mặt của tất cả mọi người trắng bệch đi.
Trong Thái Khư cảnh nơi mà Khai Thiên cảnh bị áp chế thực lực, một cái Pháp Tướng thần thông, một cái kinh thế kiếm trận, cả hai đều thể hiện ra lực lượng không kém hơn Khai Thiên cảnh, đây là chuyện làm cho người ta kinh sợ đến bực nào.
"Đại đương gia, ngươi cảm thấy. . . Ai sẽ thắng?" Trần Thiên Phì liếm liếm khô khốc bờ môi, hỏi.
Biểu hiện của Dương Khai hôm nay quả thực đã dọa hắn phát sợ rồi rô ̀i. Hắn có hơi lo sợ bất an, không biết việc vứt bỏ Dương Khai tại thời khắc mấu chốt có phải là cách làm chính xác hay không. Tuy nói việc tiếp nhận Dương Khai làm Lục đương gia của Xích Tinh trước đó cũng chỉ là lá mặt lá trái, nhưng mọi người dù sao cũng còn
nể mặt nhau, truy cầu an ổn. Nhưng Xích Tinh hiện tại lại làm đủ chuyện trong tối ngoài sáng để đối phó Dương Khai, điều này không thể nghi ngờ là đã xé rách lớp da mặt cuối cùng, đẩy hai bên ra hai mặt đối lập.
Nếu như Dương Khai thắng, vậy thì Xích Tinh sẽ có thể có kết cục gì tốt? Đại Nhật thần thông kia vừa ra, e rằng Đại đương gia cũng phải tránh đi mũi nhọn.
Nhưng tình thế trước đó cũng không phải là thứ mà Xích Tinh có thể lựa chọn, người của Kiếm Các và Lôi Quang binh lâm thành hạ, không vứt bỏ Dương Khai, chẳng khác nào đem Xích Tinh gác trên đống lửa.
Thân là đương gia của Xích Tinh, Trần Thiên Phì dù sao cũng phải cân nhắc vì người trong nhà, Dương Khai dù sao cũng là một người ngoài, hắn sao lại phải bận tâm cơ chứ?
"Tiểu tử kia mặc dù có thể thắng, nhưng e rằng cũng là thắng thảm." Giọng nói nhàn nhạt của Đại đương gia chợt vang lên.
Trần Thiên Phì giật mình hỏi lại: "Đại đương gia ngươi cảm thấy hắn có thể thắng ư?"
"Không cần lo lắng, dù hắn thắng thì cũng sẽ nguyên khí đại thương, Chu Lập cùng Long Thái sao lại có thể bỏ qua cơ hội đánh chó mù
đường này, bọn hắn tất nhiên sẽ biết phải làm sao."
Nghe thấy lời ấy, Trần Thiên Phì hai mắt tỏa sáng. Đúng vậy a, Dương Khai một mực dây dưa với người của Kiếm Các, mấy ngàn người của Lôi Quang mặc dù tử thương không ít, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn chưa bị thương tổn thương căn cơ. Vẫn còn có đó hai vị Khai Thiên Tứ phẩm là Chu Lập cùng Long Ngạo, Dương Khai sau trận chiến này nhất định sẽ kiệt lực, Lôi Quang sao lại có thể bỏ qua cho hắn.
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Phì rốt cuộc an tâm hơn không ít.
Đúng vào lúc này, một cỗ chấn động kịch liệt lan ra từ chỗ trung tâm chiến trường, cỗ ba động này cường đại hơn trước đó mấy chục lần. Trận pháp thủ hộ bên ngoài Tinh thị cũng bởi vì luồng dư ba này mà rung động một trận, thoắt ẩn thoắt hiện, hào quang ảm đạm, thiếu chút nữa là bị phá tan.
"Đến rồi!" Đại đương gia quát khẽ một tiếng, vận khởi thị lực nhìn về phía trước.
Đám người Trần Thiên Phì cũng đều biến sắc, chú ý chặt chẽ.
Chẳng ai ngờ rằng, lần quyết chiến cuối cùng này lại đến nhanh như vậy. Chung Phàn gia nhập chiến trường chưa đến mười phút, song phương đã muốn liều chết với nhau rồi.
Dư ba chiến đấu kịch liệt kia thể hiện rõ rằng bất kể là Dương Khai hay là Kiếm Các, cũng đều đang dùng hết toàn lực!
Trước mắt bao người, hai đạo quang mang va chạm, giằng co giữa không trung, sau đó chợt bộc phát ra sắc thái càng chói mắt hơn!
Giữa thiên địa, sát ý khôn cùng quét ngang muôn nơi.
Từng tiếng từng tiếng kêu rên vang lên, từng đoàn từng đoàn huyết hoa nở rộ.
Đại Nhật lung lay mấy cái, biến mất không thấy đâu nữa, kinh thiên kiếm mang sụp đổ, mấy trăm đạo thân ảnh rơi rụng ra bốn phương tám hướng.
Bên trong Tinh thị dâng lên một mảnh âm thanh xôn xao!
Trong sự chứng kiến của bọn họ, Dương Khai quần áo tả tơi địa đứng giữa không trung, khóe miệng tràn ra máu tươi, toàn thân trên dưới không biết có bao nhiêu đạo vết thương, hiển nhiên là bị kiếm khí gây thương tích, nghiêm trọng nhất là vài chỗ huyết nhục bị cắt nát, lộ ra xương cốt Kim sắc bên trong, miệng vết thương tràn ngập Kiếm Ý, máu tươi không ngừng ứa ra.
Bất quá mặc dù hắn thoạt nhìn thê thảm, nhưng vẫn ngạo nghễ đứng thẳng như cũ, thân hình vẫn thẳng tắp như là một thanh trường thương.
Bên kia, Kiếm Các kiếm trận đã bị phá, Lạc Thanh Vân điên cuồng hộc máu, hoàn toàn kìm nén không được, hiển nhiên là bí thuật đã bắt đầu cắn trả, hắn không áp chế nổi thương thế của mình nữa. Trường kiếm trên tay Chung Phàn hào quang ảm đạm, linh tính đại mất, hắn cúi đầu nhìn lại, trong mắt tràn đầy thần sắc đau lòng, mặc dù bản thân hắn không bị quá nhiều thương, nhưng thần sắc lại uể oải, sắc mặt tái nhợt.
Hai vị thủ lĩnh Kiếm Các đã như thế, những đệ tử Kiếm Các của hắn thì càng không cần phai nói.
Hai trăm tên đệ tử còn lại vào giờ phút này chỉ còn hơn mười người sống sót mà thôi, những người khác đều đã chết ngay tại chỗ trong nháy mắt xông tới vừa rồi. Hơn mười người này cũng đều có thương thế không đồng nhất, người nghiêm trọng gần như tuyệt khí, người bị thương nhẹ thì không ngừng thổ huyết.
Sau một trận chiến này, kiếm trận của Kiếm Các bị phá, ba trăm đệ tử của Kiếm Các thiếu chút nữa toàn quân bị diệt.
Vô cùng nhục nhã!
Từ khi Kiếm Các sáng lập đến nay, đây là sự tình chưa bao giờ xảy ra, hơn nữa còn là bị một tên Đế Tôn cảnh cho đánh thành như vậy, Chung Phàn quả thực không thể nào tiếp nhận được, tức sùi bọt
mép, tức giận phát run: "Tiểu bối, ta sẽ giết ngươi!"
"Đúng dịp, ta cũng đang có ý này!" Dương Khai thở hổn hển, tiện tay ném một bó lớn Linh Đan vào trong miệng, nhai nhai giống như nhai đậu phộng, ánh mắt hung ác nói.
Chung Phàn nộ quay đầu: "Các ngươi muốn đứng xem trò vui sao? Giờ phút này không động thủ, vậy thì còn đợi đến khi nào!"
Ở một bên, Chu Lập cùng Long Thái vốn đang quan sát ở xa xa bỗng nhiên hoàn hồn lại!