Cũng không trách hai người Chu Lập cùng Long Thái phản ứng trì độn được, tràng cảnh hiện tại thật sự quá mức kinh hãi nhân tâm, ngay cả Khai Thiên cảnh như bọn hắn cũng cảm thấy tinh thần chấn động, tư duy lung tung.
Đế Tôn ngưng Pháp Tướng, đây là hành động vĩ đại vô tiền khoáng hậu đến bực nào. Sự tồn tại của Kim Ô Chân Hỏa Thất phẩm vốn đã đủ hù dọa bọn hắn rồi, nhìn kết cục của Lư Tuyết ở bên kia, bọn hắn cũng sợ rằng người kế tiếp gặp chuyện không may sẽ là mình.
Kiếm Các kiếm trận bị phá càng làm cho bọn hắn kinh hãi hơn, có hơi hối hận vì đã lội vào trong vũng nước đục này. Nhưng bọn hắn được Kiếm Các mời tới, hơn nữa trước đó Lôi Quang quả thực cũng có không ít đệ tử chết dưới tay Dương Khai, nên bọn hắn cũng không thể không đến được.
Thẳng đến khi Chung Phàn gầm lên một tiếng, hai người mới giật mình hoàn hồn, liếc nhau, trong lòng thầm hiểu nếu như hiện tại
không thừa cơ chém chết Dương Khai ở chỗ này, vậy thì Lôi Quang bọn hắn cứ thấp thỏm đợi đến lúc bị đối phương huyết tẩy a. Với thực lực mà hắn bày ra vừa rồi, Lôi Quang căn bản là không có cách nào ngăn cản.
Không hề do dự, hai người cùng nhau quát lớn: "Lôi Quang đệ tử nghe lệnh, theo bổn tọa giết địch!"
Sau khi nghe được hiệu lệnh, đệ tử Lôi Quang đang vô cùng tán loạn rốt cuộc tìm được người lãnh đạo. Trước đó khi Dương Khai và Kiếm Các đại chiến, bọn hắn hoàn toàn không có cách nào nhúng tay vào, chỉ có thể luân lạc đứng sang một bên xem cuộc vui, thật sự là có
hơi mất mặt xấu hổ, cũng may trận chiến này rốt cuộc có thời điểm để bọn hắn phát huy.
Nhao nhao theo sát Chu Lập cùng Long Thái, đi sau lưng hai vị thủ lĩnh, đoàn người phô thiên cái địa lao thẳng về phía Dương Khai.
Trong phủ đệ, đám người Nguyệt Hà cùng Mạnh Hoành cảm thấy tâm tình dâng lên tới cổ họng. Dương Khai trước đó mặc dù có biểu hiện không tầm thường, dùng sức một mình mình đại phá kiếm trận của Kiếm Các, gần như khiến cho Kiếm Các toàn quân bị diệt. Nhưng dù sao hắn cũng vừa mới kinh qua một hồi đại chiến, lúc này thậm chí không thể duy trì được Đại Nhật Pháp Tướng, rõ ràng đã là nỏ mạnh hết đà. Lôi Quang vẫn còn căn cơ, gần 2000 người ở đó,
mỗi người phun một ngụm nước bọt cũng có thể làm cho Dương Khai chết đuối.
Nghịch cảnh như thế, Dương Khai sẽ phải ứng đối như thế nào đây?
Thế nhưng Dương Khai đang bị bao vây giữa đám người lại tỏ vẻ phong đạm vân khinh, nhai Linh Đan bang bang trong miệng, nhe răng cười nhìn qua từng đạo thân ảnh đánh về phía mình, phảng phất như một đầu tuyệt thế hung vật đang ôm cây đợi thỏ, chuẩn bị diệt sát toàn bộ địch nhân đang xông tới.
Dương Khai quả thực không cần phải sợ, Lôi Quang nhân số tuy nhiều, nhưng hắn có Không Gian pháp tắc, chỉ cần phiến thiên địa này không bị phong tỏa, đối phương không trói buộc được hành động của hắn, vậy thì Chu Lập cùng Long Thái đừng hòng làm gì được hắn.
Kim Ô đúc nhật thần thông đã thành, cũng không cần phải tiếp tục che giấu nữa. Khi hắn đang suy nghĩ xem mình có nên thi triển Hóa Long Quyết, hóa thân Bán Long đại chiến một hồi hay không, thì hắn chợt nghe thấy một thanh âm có hơi hưng phấn vang lên từ đằng xa: "Dương huynh Dương huynh, đại công cáo thành a, ha ha ha ha!"
Thanh âm này mới đầu vẫn còn ở trong Tinh thị, nương theo một tràng cười to, một đạo nhân ảnh bỗng nhiên vọt ra khỏi Tinh thị bên
kia, phóng thẳng về phía Dương Khai.
Trong thời điểm giương cung bạt kiếm, đại chiến khởi đầu như thế này, một tràng cười này có vẻ đặc biệt đột ngột.
Tất cả mọi người đều nhịn không được mà quay đầu nhìn về nơi âm thanh kia phát ra, chỉ thấy ở bên kia có một tên Tiểu Bàn Tử trắng trẻo bay ra khỏi Tinh thị, hai tay giơ lên cao khỏi đầu, trên tay bưng lấy một cái hồ lô phong cách cổ xưa, khuôn mặt hiện lên vẻ công thành danh toại cùng với sự hào hứng bừng bừng.
Mí mắt của Đại đương gia nhịn không được mà thoáng nhảy một phát, ngưng mắt nhìn theo thân ảnh của tên Tiểu Bàn Tử kia: "Hắn làm thế nào đi ra ngoài được vậy?"
Trần Thiên Phì nhất thời không kịp phản ứng, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì cũng biến sắc, hắn cũng muốn hỏi một câu, tên này đi ra ngoài bằng cách nào vậy ta?
Phải biết rằng vào thời khắc này, thủ hộ đại trận của Tinh thị một mực mở ra, trong ngoài không thông. Người ở bên trong nếu như muốn đi ra ngoài, vậy thì cần được hắn hạ lệnh mở ra một đạo khe hở trên đại trận, cũng giống như đám người Chung Phàn tiến vào trước đó vậy.
Nhưng đại trận hiện tại vẫn vận chuyển một cách hoàn hảo, Tiểu
Bàn Tử kia thế mà lại có thể rời khỏi Tinh thị một cách quỷ dị, thủ hộ đại trận ngay cả một điểm phản ứng cũng không có.
Chẳng lẽ là do dư ba của trận chiến vừa rồi giữa Dương Khai và Kiếm Các đã làm cho đại trận xảy ra vấn đề? Nghĩ đến đây, Trần Thiên Phì vội vàng hạ lệnh sai người điều tra tình hình của đại trận.
Nguyệt Hà cũng cả kinh, nhìn qua thân ảnh của tên Tiểu Bàn Tử kia, sau đó liền thả ra thần niệm điều tra một phen. Mật thất bên kia quả nhiên đã mở ra, gia hỏa vốn nên ở trong mật thất bế quan đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nàng thầm cảm khái trong lòng, không hổ là đệ tử tinh nhuệ xuất thân từ Động Thiên, nàng cũng không hề phát giác ra được hắn ly khai phủ đệ từ lúc nào. Chuyện này tuy có liên quan tới việc đại bộ phận tinh thần của nàng đang đặt trên người Dương Khai, nhưng
một tên Đế Tôn cảnh mà có thể làm được đến mức này thì cũng đúng là rất cao minh.
Chỉ là. . . tên này chạy ra vào lúc này để làm gì? Hồ lô kia là cái gì vậy?
Nguyệt Hà ngưng thần nhìn lại, phát hiện hồ lô kia bất quá chỉ cao bằng một cánh tay, phong cách cổ xưa đến cực điểm, thoạt nhìn cũng có chút niên đại, cũng không biết có lai lịch gì, giờ phút này bị Tiểu Bàn Tử Từ Chân mập lùn giơ cao lên, lộ ra vẻ cực kỳ buồn cười.
Có điều vào lúc này, Dương Khai bị hơn hai ngàn người của Lôi Quang vây quanh, hắn muốn vọt tới bên người Dương Khai, vậy thì chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với đám đệ tử của Lôi Quang.
Mà hình như phản ứng của Từ Chân cũng có hơi trì độn, khi hắn xông vào trong trận doanh của Lôi Quang thì mới bỗng nhiên tỏ vẻ hoảng sợ, kinh hãi nói: "Ai nha nha, sao laị nhiều người như vậy, đang làm gì ở đây đó?"
Hắn hỏi một cách vô cùng ngây thơ, nhưng đám đệ tử Lôi Quang lại ứng đối một cách hung ác vô cùng.
Bọn hắn vốn đang rất biệt khuất, sát cơ sôi trào, bỗng nhiên bị một tên gia hỏa không biết từ đâu ra như vậy xâm nhập vào trong trận doanh, sắc mặt sao có thể tốt được cơ chứ. Từng đạo từng đạo thần thông bí thuật oanh kích về phía Từ Chân, bọn hắn ra tay không hề lưu tình một chút nào.
Nhưng tên này mặc dù hành động ngu ngốc, động tác buồn cười, nhưng vận khí lại tốt một cách thần kỳ. Bước trái một bước bước phải một bước, lúc ẩn lúc hiện, vậy mà tránh khỏi toàn bộ công kích đánh tới, ngoài miệng còn oa oa kêu to: "Các ngươi muốn gì, các ngươi muốn giết người ư, đừng có đánh ta, ta vô tội mà."
Hắn kêu càng lợi hại, công kích của đám đệ tử Lôi Quang cũng càng
lợi hại hơn, bí thuật phô thiên cái địa bao trùm lấy hắn, nhưng căn bản là không cách nào thương tổn được hắn mảy may. Tên này trông có vẻ mập mạp, nhưng thân hình lại linh hoạt một cách không nói nên lời.
Ba phen bảy bâ ̣n, dù là ai thì cũng đều nhìn ra có điểm không đúng rô ̀i.
Vận khí của một người không có khả năng tốt đến mức độ này, nhiều người như vậy đánh hắn mà lại không thể đánh trúng, tên Tiểu Bàn Tử này rõ ràng đang giả heo ăn thịt hổ a. Hơn nữa có thể thành thạo xuyên qua nhiều người như vậy, hiển nhiên thực lực cũng cực kỳ không tầm thường.
Chu Lập tỏ vẻ giận dữ, quát lớn: "Người đến là người phương nào, hãy xưng tên ra!"
Có một tên Dương Khai không thèm để ý tới Lôi Quang thì cũng thôi đi, hiện tại rõ ràng lại xuất hiện thêm một tên, điều này khiến cho hắn vô cùng phẫn nộ.
Từ Chân vẫn giơ hồ lô lên cao, nghiêm nghị trả lời: "Thần Đỉnh Thiên, Từ Chân!"
Hắn vừa dứt lời, Chu Lập liền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa không kịp ổn định thân hình, ngã lộn đầu xuống đất rồi. Long Thái cũng lập
tức trừng lớn con mắt, ngay cả đám người Chung Phàn và Lạc Thanh Vân đang vận công chữa thương cũng đều cảm thấy lực lượng trong cơ thể trật nhịp, suýt nữa làm cho thương thế trở nên càng nặng hơn.
Chư vị đương gia của Xích Tinh nhìn về phía kia, cùng nhau hít vào một hơi khí lạnh.
Trước khi trận đại chiến này này xảy ra, có một tên tự xưng là con nối dõi của Tam trưởng lão đến từ Thanh Minh Phúc Địa, đến đây kêu gọi đầu hàng, chuyện này đã khiến cho Kiếm Các và Lôi Quang vô cùng kiêng kị, hiện tại rõ ràng lại xuất hiện một tên đệ tử đến từ động thiên? Hơn nữa còn là Thần Đỉnh Thiên đại danh đỉnh đỉnh.
Trước đó, bọn hắn hoàn toàn không biết trong Thái Khư cảnh này có đệ tử của động thiên phúc địa.
Đã có hai người này, vậy thì còn có bao nhiêu người trốn trong Thái Khư cảnh mà không muốn cho người ngoài biết? Tinh thị nho nhỏ, sao lại ẩn dấu nhiều Giao Long như vậy?
Từ Chân báo ra danh hào, mặt mũi của những đệ tử Lôi Quang trước đó ra tay với hắn đều trở nên trắng bệch. Đừng nói là những kẻ như bọn hắn, cho dù là Các chủ của Kiếm Các, nếu như hắn dám ra tay với một tên đệ tử của Thần Đỉnh Thiên ở trước mắt bao người, vậy
thì e rằng hôm này ra tay, ngày mai sẽ chết.
Bầu trời đang huyên náo đột nhiên yên tĩnh xuống.
Từ Chân không tốn chút sức lực nào chen đến bên người Dương Khai, sau đó nhếch miệng cười cười với hắn.
"Làm xong rồi?" Dương Khai nhìn qua hắn hỏi.
"May mắn không làm nhục mệnh!" Từ Chân đem hồ lô đang giơ lên cao nhét vào trong tay Dương Khai.
"Đệ tử Thần Đỉnh Thiên danh bất hư truyền, đa tạ!" Thần niệm của Dương Khai quét qua, hơi gật gù khen ngợi.
Từ Chân cười hắc hắc: "Việc cần làm mà thôi, không cần phải cảm ơn, n, nơi này có hơi ồn ào náo nhiệt, ta đi trước một bước đây." Nói xong, hắn vừa chắp tay với Dương Khai, vừa quay người rời đi.
Bất quá mới đi ra chưa được hai bước, hắn lại bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Dương huynh, thứ này sát tính quá nặng, tận lực dùng ít đi một chút, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng a."
Dương Khai nhếch miệng cười cười: "Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân đến lại lên!"
Từ Chân im lặng, quay đầu nhìn chung quanh một chút, bỗng nhiên thở dài, cũng không khuyên nhủ gì nữa. Hắn chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã đi xa, rất nhanh không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn này, không biết đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Trước đó khi thấy Từ Chân vọt tới bên người Dương Khai, đem một cái hồ lô giao cho hắn, bọn họ còn tưởng rằng giao tình giữa hai người không phải là nông cạn, đám người Chu Lập Long Thái cũng đã ý nghĩ có nên xóa bỏ hận thù trước khi với Dương Khai hay không, ai ngờ tên Tiểu Bàn Tử này cứ thế mà đi a.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Hơn nữa việc cần làm hắn nói trước đó là có ý gì?
Không hiểu rõ mối quan hệ giữa Dương Khai và Từ Chân, Chu Lập cùng Long Thái cũng không dám tùy tiện động thủ.
Trong khi đó, Dương Khai vậy mà lại nhếch lên khóe môi, nở một nụ cười trêu tức, vuốt vuốt hồ lô trên tay, thản nhiên nói: "Ta và vị Từ huynh kia không thân cũng chẳng quen, trước đó cũng không nhận thức nhau, giữa hai ta bất quá chỉ là một hồi giao dịch mà thôi."
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Chu Lập trầm giọng hỏi.
Vào thời khắc này, biểu hiện của Dương Khai càng trấn định, tâm tình của hắn lại càng không chắc
"Ý của ta là, muốn chiến liền chiến, các ngươi không chiến thì ta liền giết tới." Dương Khai nhếch miệng nhe răng cười.
"Tiểu bối chớ có càn rỡ!" Long Thái gầm lên.
"Hãy bớt sàm ngôn đi, tất cả cút tới đây nhận lấy cái chết cho ta!" Dương Khai bạo rống một tiếng.
"Tiểu bối lấn ta Lôi Quang không người sao? Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta liền thành toàn ngươi, giết hắn cho ta!" Chu Lập trầm giọng hạ lệnh. Hắn cũng không thể không hạ lệnh, Dương Khai này bày ra bộ dạng không chết không thôi như thế, Lôi Quang rõ ràng không có biện pháp hóa giải thù hận với hắn, lúc này không động thủ, chờ đến khi hắn khôi phục lại, tế ra Thần Thông Pháp Tướng kia, vậy thì Lôi Quang càng không thể nào đánh được nữa.
Đông đảo đệ tử của Lôi Quang không do dự nữa, vận chuyển lực lượng, những vầng sáng đủ loại màu sắc nở rộ, ầm ầm đánh về phía Dương Khai.
Lạc Thanh Vân tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn qua một màn này, trong mắt hiện lên một tia khoái ý, nhiều người đồng loạt ra tay như vậy, Dương Khai tuyệt đối không có khả năng bình yên vô sự, mặc dù hắn khí diễm ngập trời, nhưng cũng có thể sẽ vẫn lạc ở nơi đây.
Đáng giá, đệ tử Kiếm Các tử thương gần ba trăm, kiếm trận bị phá, nhưng có thể chém chết một mối họa lớn trong lòng, vậy cũng không tính là quá lỗ.
Ngược lại, Chung Phàn lại tỏ vẻ ngưng trọng địa nhìn qua hồ lô mà Dương Khai vuốt vuốt trong tay, ẩn ẩn cảm giác được thứ này e rằng không phải là đồ vật tầm thường, vô cùng có khả năng là một kiện bí bảo sở hữu uy lực khủng bố.