Bên trong Tinh thị, Dương Khai hành động nhanh chóng, thần niệm tràn ra như thủy triều, phảng phất như có vô số bàn tay kéo dài ra ngoài, từng chiếc từng chiếc Không Gian giới chỉ trên tay người chết bị hắn thu hồi, ném vào trong Tiểu Huyền giới.
Cũng không có thời gian điều tra xem xem bên trong rốt cuộc có chứa thứ gì, số lượng giới chỉ quả thực nhiều lắm, chỉ có thể đợi đến khi trở về mới có thể chậm rãi tìm tòi.
Tầm nửa ngày sau, Tinh thị tàn phá về cơ bản đã được quét dọn xong xuôi. Khi Dương Khai đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ thì hắn lại chợt nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi yếu ớt và thê lương vang lên.
Dương Khai bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Nơi âm thanh kia phát ra, chính là đại điện nơi mà Các chủ Kiếm Các đã chết đi. Người đang kêu lên ắt hẳn là Lư Tuyết, trong cả Tinh thị này, ngoại trừ hắn và Lư Tuyết ra, có lẽ không còn người còn sống nào khác.
Nhưng vào thời khắc này, bên kia rõ ràng la ̣i nhiều hơn một đạo khí tức, chỉ có điều đạo khí tức này tạo cho người ta một loại cảm giác cuồng dã, hình như là yêu khí.
Yêu thú? Dương Khai nhíu mày, tỏ vẻ tò mò, thân hình lắc lư biến mất ngay tại chỗ.
Lúc hắn một lần nữa hiện thân thì cả người đã ở trong đại điện kia. Hắn giương mắt nhìn lên, lông mày càng nhíu lại lợi hại hơn.
Đập vào mắt của hắn là cảnh tượng Lư Tuyết đang lơ lửng giữa không trung, trong khi trước mặt nàng có một đầu quái vật hình người thân cao hơn hai trượng. Hắn mặc một bộ áo ngắn làm từ da thú, da dẻ toàn thân màu bích lục, mặc dù có hình người, nhưng lại không phải là nhân loại.
Hai cánh tay của hắn vậy mà lại là hai đoạn liêm đao sắc bén, trên cổ của hắn là một cái đầu vừa dẹp lại vừa bằng phẳng, mới nhìn vào liền cảm thấy hắn giống như là một đầu bọ ngựa.
Đây là thứ quỷ gì?
Dương Khai vào Nam ra Bắc trong nhiều năm, nhưng chưa từng thấy qua loại tồn tại nào quái dị như vậy.
Bình thường mà nói, Yêu thú tu luyện tới trình độ nhất định là có thể hóa thành hình người, trừ phi tu hành không tới nơi tới chốn thì
mới giữ lại một ít dấu vết của Yêu thú tại thời điểm hóa hình.
Thế nhưng khí tức của đầu Bọ Ngựa trước mắt hắn lại rất cường hãn, khí tức còn mạnh hơn cả Xích Giao và Địa Long, sao lại có bộ dạng nửa người nửa yêu như thế này được?
Xích Giao cùng Địa Long không hóa hình, Dương Khai đoán chừng là do có liên quan tới linh trí của bọn chúng, linh trí không mở, tất nhiên là không có cách nào hóa hình, chẳng lẽ linh trí của đầu Bọ Ngựa này còn chưa mở ra hoàn toàn ư?
Nghe thấy động tĩnh, đầu Bọ Ngựa kia đầu quay đầu nhìn về phía Dương Khai, đôi mắt kép chiết xạ ra hào quang mê huyễn, nó giơ lên một cánh tay hình liêm đao, gãi gãi đầu của mình, tỏ vẻ khá là nghi hoặc.
Chủ mẫu đại nhân chỉ nói với nó rằng ở bên này có một gia hỏa có ý tứ, bảo nó bắt đối phương mang về cho mình. Nó vừa tới nơi này thì liền nhìn thấy Lư Tuyết, vốn tưởng rằng người cần tìm chính là nàng, ai ngờ hiện tại lại xuất hiện thêm một người.
Rốt cuộc là người nào đây?
Cẩn thận cảm nhận thoáng một phát khí tức của Lư Tuyết cùng Dương Khai. Đúng là gặp quỷ rồi, trong cảm giác của nó, Lư Tuyết rõ ràng cường đại hơn Dương Khai nhiều, nhưng bản năng Yêu thú lại
nói cho nó biết, Dương Khai mới là uy hiếp trí mạng đối với nó.
Sau khi suy tư một hồi, nó bỗng nhiên nhếch miệng cười cười, một giọng nói giống như kim thiết ma sát chợt vang lên: "Được rồi, vậy thì bắt về hết đi."
Đầu Bọ Ngựa này rất biết nói chuyện! Lư Tuyết ngơ ngác một chút, chợt dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Dương Khai. Tại thời điểm này, tình cảnh của nàng đang ở trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần đầu Bọ Ngựa này hơi cử động một chút là sẽ có thể phân thây nàng ngay tại chỗ. Người duy nhất mà nàng có thể trông cậy vào chỉ có Dương Khai, nếu như Dương Khai nguyện ý cứu nàng, vậy thì có lẽ nàng vẫn còn một đường sinh cơ.
Thế nhưng Lư Tuyết liền cảm thấy thất vọng, Dương Khai vậy mà không thèm nhìn nàng một cái nào. Điều này làm cho Lư Tuyết không khỏi bi thương trong lòng, ngẫm lại cũng đúng, trước đó Dương Khai còn đại khai sát giới với người của Kiếm Các, chạy đến đây là để đuổi tận giết tuyệt, mình cũng là người của Kiếm Các, sao hắn có thể để ý tới sự sống chết của mình cơ chứ?
"Việc này là do ngươi làm?" Dương Khai hỏi đầu Bọ Ngựa kia, nhưng rất nhanh liền lắc đầu: "Ngươi không có bổn sự này."
"Không biết ngươi đang nói cái gì." Đầu Bọ Ngựa kia rung cánh tay
một trận, Lư Tuyết bị đính giữa không trung kinh hãi kêu lên một tiếng, sau đó liền bị ném sang một bên. Nó vừa tiến về phía Dương Khai, vừa nhẹ nhàng chà xát hai cánh tay hình liêm đao, khiến chúng phát ra tiếng vang chói tai: "Tiểu chút chít, chủ mẫu bảo ta bắt sống ngươi, ngươi tốt nhất đừng phản kháng, bằng không người sẽ phải chịu đủ đau khổ đấy."
"Chủ mẫu?" Dương Khai nhướng mày, đang định tìm hiểu xem xem chủ mẫu trong miệng đối phương rốt cuộc là ai. Nhưng trước mắt hắn lại chợt lóe lên lục quang, ngay sau đó, đầu Bọ Ngựa kia đã dán tới trước mặt hắn, hào quang sắc bén hiện lên, cánh tay hình liêm đao kia đột nhiên chọc tới đầu vai của hắn.
Tốc độ thật nhanh!
Đôi mắt của Dương Khai co rụt lại, lập tức thúc dục Không Gian pháp tắc, nhanh chóng thuấn di ra khỏi đó, sau đó xuất hiện ở một nơi cách đó hơn mười trượng.
Xoạt xoạt một tiếng, quần áo hắn chợt rách nát.
Dương Khai nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy bộ quần áo mà hắn mới thay trên đường đi đã bị cắt ra một đường, cũng may là hắn phản ứng không chậm, nếu không vừa rồi đã ăn phải thiệt thòi rồi.
"Ồ?" Đầu Bọ Ngựa kia nghiêng đầu trông lại, đôi mắt kép chuyển
động, tỏ vẻ nghi hoặc: "Ngươi thật là nhanh a!"
"Ngươi cũng không tệ!" Dương Khai hừ lạnh.
"Vậy thử xem hai ta ai nhanh hơn ai!" Bọ Ngựa đầu nhếch miệng cười cười, lộ ra hai hàng răng cưa trong miệng. Khi nó vừa dứt lời, cả người nó đã hóa thành một đạo lục quang xông đến như thiểm điện.
Dương Khai ngưng thần ứng đối, thần niệm tập trung vào đầu Bọ Ngựa kia, thúc dục Không Gian pháp tắc, gặp chiêu phá chiêu.
Chỉ trong thoáng chốc, yêu phong từng trận, bóng người lắc lư, bên trong đại điện xuất hiện một hồi phong thanh hạc lệ.
Lư Tuyết bị ném ra một bên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong đại điện ngập tràn thân ảnh của Dương Khai và đầu Bọ Ngựa kia, trong lúc nhất thời đúng là không nhận ra ai mới là chân thân.
Nàng không khỏi hoảng sợ trong lòng, ngày thường muốn gặp được một người mau lẹ như vậy cũng khó, nhưng lúc này lại gặp được liền hai tên, có thể nói là thế lực ngang nhau, kỳ phùng địch thủ.
Nàng không dám tiếp tục ở lại chỗ này nữa, bất kể là đầu Bọ Ngựa kia hay là Dương Khai thì cũng đều không có ý tứ muốn chiếu cố nàng. Một khi bị dư ba của trận chiến giữa hai người này ảnh hưởng đến, vậy thì với trạng thái hiện tại của nàng, nàng căn bản là không có cách nào ngăn cản.
Lư Tuyết kiên cường chống đỡ thân thể lần tìm đến cửa đại điện, sau đó lảo đảo chạy ra ngoài.
Mới vừa chạy ra ngoài không đến trăm trượng, Lư Tuyết liền nghe thấy sau lưng vang lên một hồi âm thanh kịch liệt. Khi nàng ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại điện đã bị nghiền nát, hai đạo thân ảnh phóng lên trời, dư ba cuồng bạo quét ra, cuốn văng nàng bay ra xa vài chục trượng, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm lại một ngụm máu tươi.
Rời khỏi đại điện, bất kể là Dương Khai hay là đầu Bọ Ngựa kia thì cũng đều giống như thoát khỏi sự trói buộc, giống như long nhập đại hải, hổ nhập sơn lâm. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bọn hắn đã phát huy tốc độ của mình đến mức cực hạn. Trên bầu trời của Tinh Thị, hai đạo thân ảnh trùng điệp ngang dọc, truy đuổi từ đầu này đến đầu kia của Tinh thị, thỉnh thoảng hai bên lại giao thủ một phen làm cho thiên băng địa liệt, phong vân biến sắc.
Nghiêm khắc mà nói, luận tốc độ, Dương Khai thúc ngựa cũng đuổi không kịp đầu Bọ Ngựa này. Người ta mới thật sự là phóng nhanh như gió, chạy như lôi đình, còn chỗ dựa duy nhất của hắn chính là Không Gian pháp tắc.
Kinh khủng hơn nữa chính là, tên này chẳng những có tốc độ nhanh đến mức cực hạn, đột phá cả vận tốc âm thanh, mà đao pháp còn
tinh xảo như nhất đại tông sư.
Hai cánh tay hình liêm đao kia giống như chiến đao trời sinh, đầu Bọ Ngựa kia quơ múa một hồi, đúng là không gì không phá được. Đao pháp của hắn không có chiêu số, hẳn là tự mình lĩnh ngộ, nhưng lại hồn nhiên thiên thành, diệu đến đỉnh phong, mỗi một kích đều sử ra vừa đúng, lực lượng tiêu sái không có nửa điểm lãng phí.
Dương Khai quả thực cảm thấy có hơi cật lực!
Hắn mang theo khí thế vô địch đại phá kiếm trận của Kiếm Các, tiêu diệt mấy ngàn người của Lôi Quang mà đến. Nếu như đối thủ thực lực chưa đủ, vậy thì tiện tay là có thể dẹp yên được, nhưng đầu Bọ Ngựa này lại khiến hắn cảm thấy áp lực, từ đó có thể thấy được sự khủng bố của nó.
Tồn tại như vậy, trong số những võ giả trong Thái Khư cảnh hiện tại, có ai có thể là địch thủ của nó chứ? Dương Khai cảm thấy cho dù Các chủ của Kiếm Các phục sinh thì cũng đừng mơ tưởng chiếm được tiện nghi dưới tay nó.
Nhưng tên gia hỏa này chỉ là một tên hạ nhân, vậy thì chủ mẫu của nó sẽ khủng bố đến mức nào nữa?
Dương Khai ẩn ẩn cảm thấy hoài nghi, chủ mẫu trong miệng đầu Bọ Ngựa này có lẽ chính là Thiên Nguyệt Ma Chu! Ngẫm lại trước đó
hắn còn đánh chủ ý tới Thiên Nguyệt Ma Chu, quả thực có hơi mơ tưởng hão huyền rồi.
"Đu ̉ rồi!" Dương Khai gầm lên một tiếng, đánh ra một chưởng mang theo lực lượng cuồng bạo đánh văng đầu Bọ Ngựa kia ra.
Luận tốc độ, Dương Khai dựa vào Không Gian pháp tắc mặc dù có thể không rơi xuống thế hạ phong, nhưng nếu viện binh của đối phương tới đây thì sao. Nơi thị phi này không nên ở lâu, vạn nhất Thiên Nguyệt Ma Chu giết trở lại, hắn thật sự không biết mình có thể ngăn cản hay không.
Trận chiến này phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Sau khi bức lui đầu Bọ Ngựa kia, Dương Khai lập tức tế ra Nguyên Từ Thần Hồ, thần niệm khẽ động, mở ra miệng hồ lô. Chỉ trong thoáng chốc, một đạo hào quang tuôn ra, tràn ngập trong thiên địa, bao trùm lấy đầu Bọ Ngựa kia.
Những tiếng đinh đinh đang đang vang lên, hoa lửa tung bay khắp nơi. Dương Khai trợn trừng mắt, ngạc nhiên nhìn về phía trước.
Ở phía bên kia, đầu Bọ Ngựa kia đang đỉnh lấy sự cọ rửa của Nguyên Từ Thần Quang, mặc dù tốc độ đại giảm, nhưng lại khí thế ngập trời ngược dòng mà lên.
Nguyên Từ Thần Quang khiến cho Lôi Quang và Kiếm Các đều bị
tổn thất nặng nề, vậy mà lại không đem lại bao nhiêu tác dụng khi dùng để đối phó đầu Bọ Ngựa này. Mặc dù nó khiến cho đối phương lập tức thương tích đầy mình, thế nhưng cũng chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, gần như có thể không cần tính đến cũng được.
Đầu quái vật này. . . là Yêu thú Lục phẩm!
Yêu thú trong thế giới bên ngoài Càn Khôn cũng được chia phẩm giai tương tự như Khai Thiên cảnh, những Yêu thú không đạt tới Khai Thiên cảnh thì sẽ không được liệt vào trong danh sách.
Nói một cách khác, trong cơ thể nó có nội đan Lục phẩm, nếu không nó căn bản là không có khả năng dùng thân thể ngăn trở sự cọ rửa của Nguyên Từ Thần Quang.
Dương Khai hai mắt tỏa sáng, mặc dù không biết nội đan của nó có thuộc tính gì, nhưng tài liệu Lục Phẩm thì kiểu gì cũng là bảo bối.
Đầu Bọ Ngựa kia mặc dù không quá e ngại chiêu này, nhưng hiển nhiên cũng bị phen biến chiêu này của Dương Khai chọc tức không nhẹ. Nó chỉ cảm thấy tên này là một kẻ hèn hạ vô sỉ, rõ ràng đang so đấu tốc độ với mình, ai ngờ đối phương lại bỗng nhiên ra tay kiểu khác, điều này khiến cho nó cảm thấy bản thân bị chơi xấu và vũ nhục sâu sắc. Nó chợt oa oa kêu to: "Tiểu chút chít, ngươi làm cho Lang đại gia rất tức giận, Lang đại gia quyết định ăn tươi một cánh
tay và một cẳng chân của ngươi!"
Dù sao thiếu một cái tay và một cái chân cũng sẽ không chết, chủ mẫu chỉ phân phó hắn bắt sống trở về, cũng không nói rằng phải mang về một cách nguyên vẹn, cũng không tính là vi phạm mệnh lệnh của chủ mẫu.
Sau đó nó chợt lệ khiếu một trận, liêm đao múa kín không một khe hở, ngăn cách Nguyên Từ Thần Quang cọ rửa đến, rồi lập tức phốc đến nơi chỉ cách Dương Khai khoảng mười trượng.
Dương Khai thần sắc nghiêm tro ̣ng, trong lòng thầm biết Nguyên Từ Thần Quang không có tác dụng đối với đầu Bọ Ngựa này.
Nguyên Từ Thần Hồ thứ này mặc dù có uy lực cực lớn, là đại sát khí chân chính, nhưng một khi địch nhân dùng lực lượng Lục phẩm hoặc là Lục phẩm trở lên để ngăn cản, vậy thì tác dụng mà nó có thể gây ra cho địch thủ cũng có hạn.
Bí bảo này thích hợp với những trận chiến quy mô lớn, chỉ nơi đó mới co ́thể thể hiện ra sự khủng bố của nó. Trận chiến với mấy ngàn người của Lôi Quang trước đó chính là một ví dụ.
Nguyên Từ Thần Quang không dùng được, Kim Ô đúc nhật tạm thời tế không ra, trước đó khi đại phá kiếm trận của Kiếm Các, đạo ấn của Dương Khai có hơi chấn động, nếu không phải là thời điểm sinh
tử trước mắt, vậy thì Thần Thông Pháp Tướng này không tế ra thì tốt hơn.
Hơn nữa đối mặt với đối thủ như đầu Bọ Ngựa này, chỉ có dùng duệ phá duệ (1) mới là chính đạo.
(1): duệ ở đây nghĩa là sắc bén nhé.