Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Nghĩ đến đây, Dương Khai nhanh chóng thu hồi Phong Hồ Lô, đưa tay nắm chặt vào hư không. Long Uy tràn ngập, Thương Long Thương xuất ra, Dương Khai tiện tay vẽ một đóa thương hoa, đâm ra một thương về phía trước.

Đầu Bọ Ngựa kia lửa giận ngút trời mà đến, cũng không ngờ tới việc Dương Khai lại biến chiêu nhanh như thế. Mũi nhọn của Thương Long Thương nhanh chóng phóng đại trước mắt hắn khiến hắn phải vội vàng gác lên song đao ngăn cản ở trước người.

Đinh đương một tiếng, đầu Bọ Ngựa kia có hơi biến sắc, cặp mắt kép cũng kịch liệt lay động một trận, thân ảnh đang định nhào tới phía trước của nó lại quỷ mị lùi về phía sau, giống như một chiếc lá rơi bị cuốn theo chiều gió, không hề có nửa điểm sức nặng nào.

Bạo lui trăm trượng có thừa, khi đầu Bọ Ngựa kia cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cánh tay phải của mình xuất hiện một cái hố nhỏ, liêm đao vô cùng chắc chắn của mình suýt chút nữa đã bị chọc xuyên bởi

một thương của đối phương.

Trong lòng hoảng sợ, nó ngưng mắt nhìn về phía Thương Long Thương trong tay Dương Khai, khàn giọng nói: "Thương của ngươi là thương gì?"

Nó rất tinh tường thân thể của mình, mặc dù không dám nói là phòng thủ kiên cố, nhưng thứ có thể gây tổn thương cho cơ thể của hắn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Uy lực của một kích kia thực sự vô cùng khủng bố, quả thực đã làm cho hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng.

"Đương nhiên là. . . thương giết ngươi!" Dương Khai nói còn chưa dứt lời thì đã vọt tới trước mặt đầu Bọ Ngựa kia rồi đâm ra một thương, thương ra như long.

Đồng thời bản thân hắn cũng cảm thấy hơi tiếc hận, một thương vừa rồi được hắn chuẩn bị để trực tiếp đoạt lấy tính mạng của đầu Bọ Ngựa kia. Thương Long Thương dùng Long cốt để luyện chế thành, dù phóng mắt khắp Tam Thiên thế giới thì cũng là bí bảo sát phạt đỉnh cấp, khả năng phòng ngự của đầu Bọ Ngựa này tuy cường hãn nhưng cũng không thể chống đỡ nổi uy lực của cây thương này.

Đáng tiếc là hắn lại thất bại trong gang tấc.

Nếm qua một lần thiệt thòi, đầu Bọ Ngựa kia đâu còn dám đón đỡ

đòn tấn công của đối phương nữa. Nó vội vàng lắc lư thân hình để tránh thoát ra, cả người hóa thành một đạo lục quang, không ngừng vây quanh quấn lấy Dương Khai, đao tí vung vẩy, chém ra từng đạo từng đạo công kích theo những phương hướng không thể tưởng tượng nổi.

Dương Khai thúc giục uy năng của Thương Long Thương đến mức cực hạn, thương ảnh đầy trời bao phủ lấy hắn một cách kín kẽ.

So sánh với đao pháp tinh xảo, hồn nhiên thiên thành của đầu Bọ Ngựa kia, thương thuật của Dương Khai gần như có thể nói là mới học mới luyện. Dù sao hắn cũng chưa từng tu luyện thương thuật một cách có hệ thống, từ khi nhận được Thương Long Thương thì chỉ một đường đâm chọt, kỹ xảo của hai bên căn bản là không cùng

đẳng cấp.

Thật ra cũng không phải hắn không xem trọng kỹ xảo, chỉ có điều khi so sánh với kỹ xảo, hắn vẫn cảm thấy trong sinh tử chém giết, lực lượng cao thấp mới là nhân tố quyết định chiến thắng, cho dù kỹ xảo của ngươi có mạnh hơn nữa thì ta vẫn có thể dốc hết sức để phá đi.

Nhưng hiện tại hắn mới biết, ý nghĩ của mình có hơi hạn hẹp rồi.

Thương Long Thương uy năng khôn cùng, nhưng lại không thể làm gì được đầu Bọ Ngựa này. Thân hình của đối phương trơn trượt như

cá chạch, đao pháp xuất thần nhập hóa, bất ngờ đạt đến một loại cảnh giới Dĩ Xảo Phá Lực khủng bố, thỉnh thoảng nó tận dụng mọi thứ chém một đao lên người hắn, miệng vết thương liền vẩy ra một cỗ máu tươi.

Long thân kiên cố cũng không ngăn cản nổi sự sắc bén của cánh tay hình liêm đao kia.

Cứ tiếp tục đánh như vậy, người chịu thiệt chỉ có thể là mình a.

Dương Khai cảm thấy hơi run sợ trong lòng, nhưng lại không thể làm gì được. Nếu hắn muốn đi thì tùy thời có thể đi, tốc độ của đầu Bọ Ngựa này mặc dù nhanh, nhưng cũng ngăn không được không gian thuấn di của hắn. Nhưng cứ rút đi như vậy, chắc chắn tâm tình của hắn sẽ bị đè nén, tạo thành chướng ngại trên võ đạo của bản thân.

"Máu của ngươi. . . thật là mỹ vị." Trong lúc kịch chiến, đầu Bọ Ngựa kia còn có thời gian chú ý tới những thứ khác, chứng tỏ lúc này nó vẫn còn dư lực. Lúc nói lời này, nó hơi thở dốc, giống như nhìn thấy một món ăn cực kỳ mỹ vị nào đó làm cho nó thèm nhỏ dãi.

Dương Khai một thân Long Huyết, võ giả tầm thường có khả năng không cảm giác thấy điều gì, nhưng đầu Bọ Ngựa này xuất thân yêu thú, khứu giác nhạy cảm, tất nhiên thoáng cái liền nhận ra được

điểm bất đồng.

"Chẳng trách chủ mẫu muốn ta bắt sống ngươi, ha ha ha, Lang đại gia ta sắp lập công rô ̀i." Đầu Bọ Ngựa kia cười to, thuận theo quá trình nó chuyển động thân hình, bốn phương tám hướng đều là âm thanh vang lên.

Dương Khai cảm thấy bờ môi căng cứng, không nói một lời, tập trung tinh thần đối phó công kích như cuồng phong bạo vũ của đầu Bọ Ngựa kia. Những nơi hai người đi qua, đao khí thương mang tung hoành thiên địa, Tinh thị vốn đã tàn phá vào lúc này lại bị đánh thành mảnh vụn.

Nhưng mà thủ lâu tất có sơ hở, một người một yêu đại chiến hơn nửa canh giờ, đầu Bọ Ngựa kia rốt cuộc tìm được một cơ hội tốt, đao tí gạt ra Thương Long Thương của Dương Khai, cả người nhào tới trước mặt Dương Khai, đôi mắt kép lóe lên quang mang hung tàn, đâm ra một đao về phía ngực bụng của Dương Khai.

Một tiếng phốc xuy trầm đục vang lên, một nửa lưỡi đao đâm vào trong bụng Dương Khai, rồi từ sau lưng xuyên ra ngoài.

Tiên huyết tung bay, sắc mặt Dương Khai hơi trắng đi, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười chế nhạo: "Rốt cục bắt được ngươi rồi!"

Vừa dứt lời, hắn liền hồn nhiên không để ý tới sự sắc bén của cánh tay hình liêm đao kia, tay trái trảo tới, giữ chặt lấy đao tí kia. Chỉ trong chớp mắt, ngón tay hắn liền xuất hiện vết cắt, máu tươi chảy ra đầm đìa.

Bọ Ngựa đầu vốn tưởng rằng đại cục đã định, đang muốn cười to vài tiếng, chợt nghe lời ấy, trong lòng máy động, theo bản năng cảm giác được điểm không ổn. Khi nó giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Thương Long Thương kia đã đâm thẳng về phía đầu mình.

Nó lạnh giọng cười cười: "Muốn bắt Lang đại gia sao, tiểu chút chít quả thực quá ngây thơ rồi!"

Đao tí cắm vào phần bụng của Dương Khai bỗng nhiên quấy một cái, thừa dịp Dương Khai bị đau, nó thuận lợi rút tay ra, bứt ra lui về phía sau.

"Ngưng!" Dương Khai vừa ra thương vừa quát lớn một tiếng, một thân Không Gian pháp tắc được hắn thúc dục đến mức cực hạn, ngôn xuất pháp tùy, không gian lập tức ngưng đọng lại.

Vẻ tươi cười thoáng cái cứng ngắc trên khuôn mặt của Bọ Ngựa, nó chỉ cảm thấy không gian bốn phía điên cuồng đè ép tới, làm cho tốc độ lui về sau của nó giảm đi nhiều. Mắt thấy Thương Long Thương kia nhanh chóng tràn ngập trong tầm mắt, nó hoảng sợ kêu to: "Tiểu

chút chít này quá gian trá aaa!"

Mặc cho hắn dốc sức liều mạng như thế nào thì cũng không thể nhanh bằng tốc độ đâm tới của Thương Long Thương được.

Phốc xuy một tiếng, âm thanh giống như có một đồ vật gì đó bị nghiền nát vang lên. Giữa không trung, cái đầu của đầu Bọ Ngựa kia chợt nổ tung, thi thể không đầu không ngừng run rẩy, sau đó ngã lộn nhào cắm đầu xuống đất.

Dương Khai hồi thương, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình cũng không thể khống chế mà ngã xuống đất, trùng trùng điệp điệp nằm nhoài ra đất.

Lần này thua thiệt lớn rồi.

Vì một thương tất sát cuối cùng này, Dương Khai đã phải một mực che giấu, hết sức nhẫn nại, không sử dụng Không Gian pháp tắc một cách quá mức để hạn chế tốc độ đầu Bọ Ngựa kia, chính là vì khiến cho nó chủ quan, cuối cùng mạo hiểm dùng thân thể của mình để dây dưa với đối thủ, đồng thời sử dụng Không Gian pháp tắc hạn chế tốc độ của nó, đến lúc này mới may mắn thành công giết chết nó.

Nếu không phải như thế, một trận chiến này cũng không biết phải đánh tới khi nào.

Bất quá cũng đáng, mặc dù mình bị thương nghiêm trọng, nhưng có

thể diệt sát kẻ địch mạnh như thế thì cũng là một loại thu hoạch cùng ma luyện đối với sự trưởng thành của mình.

Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ bụng hắn có một lỗ máu ừng ực tuôn ra máu tươi, toàn thân cũng có vô số miệng vết thương. Trận đại chiến này, Dương Khai bị đè ra đánh từ đầu tới đuôi, đầu Bọ Ngựa kia chỉ trúng hai phát thương của hắn mà thôi, một thương thăm dò, một thương mất mạng.

Muốn đứng dậy, ai ngờ nội tạng trong bụng nhộn nhạo một hồi, đau đớn tới mức làm cho người ta khó có thể chịu được. Dương Khai không thể không khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một ít Linh Đan chữa thương nhét vào trong miệng.

Thuận thế thu thi thể của đầu Bọ Ngựa kia vào trong Không Gian giới chỉ, đến lúc này hắn mới có thể lặng yên vận chuyển huyền công, điều tức chữa thương.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng năm phút sau, có tiếng bước chân nho nhỏ vang lên.

Dương Khai trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy Lư Tuyết sắc mặt tái nhợt từ bên kia đi tới đang kinh ngạc nhìn mình.

Bốn mắt đối mặt, trong mắt Lư Tuyết hiện lên vẻ bối rối. Trước đó nàng đã thoát ra khỏi đại điện, không bị ảnh hưởng quá

nhiều bởi dư ba của trận chiến giữa Dương Khai và đầu Bọ Ngựa kia, chỉ có điều cũng không biết tình hình chiến đấu của hai người như thế nào. Động tĩnh bên này vừa ngừng lại, nàng liền tới đây điều tra tình huống xem sao.

Thật không ngờ người thắng cuối cùng lại là Dương Khai, trong khi đầu Bọ Ngựa nhìn như cường đại đến mức không thể địch nổi kia thì lại nằm ở một bên, thậm chí còn bị đánh nát cả phần đầu.

Mặc dù nàng không nhìn thấy rõ ràng toàn bộ quá trình chiến đấu, nhưng cũng biết được rằng một trận chiến này kinh tâm động phách đến mức nào. Giờ phút này Dương Khai khí tức phù phiếm, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là cũng bị thương không nhẹ.

Mím môi, Lư Tuyết đi từng bước từng bước một về phía Dương Khai.

Dương Khai tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn qua, không biết nữ nhân này muốn làm cái gì, chẳng lẽ muốn thừa dịp mình trọng thương để đến báo thù rửa hận ư? Thế nhưng bản thân cô ta cũng đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản là không phát huy ra được bao nhiêu lực lượng. Nếu nàng ta thật sự làm như vậy, vậy thì mình nhất định sẽ cho nàng ta một kinh hỉ sâu sắc, để cho nàng ta biết rõ cái gọi là lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo.

Một bước hai bước, khoảng cách bất quá mấy trăm trượng, vậy mà

Lư Tuyết phải đi gần năm phút mới đến được chỗ của Dương Khai. Nàng ta vừa đi vừa thở hổn hển, rồi đưa tay bắt lấy Dương Khai.

Dương Khai nhẹ nhàng cười lạnh trong lòng, thoáng tích góp lực lượng, vận sức chờ phát động, trong lòng rất kỳ quái, nữ nhân này vì sao lại không có nửa điểm sát cơ?

Một khắc sau, Dương Khai liền tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi vì Lư Tuyết mặc dù bắt được hắn, nhưng lại không có ý tứ động thủ, mà trái lại, còn đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm trước mặt hắn, lộ ra bóng lưng mảnh khảnh, hai tay bắt lấy cổ tay của hắn, cõng hắn trên lưng, thấp giọng nói: "Nơi thị phi, không nên ở lâu!"

Nỗ lực đứng dậy, bước từng bước một ra khỏi Tinh thị. Nữ nhân này. . .

Vậy mà lại cõng hắn đi!

Dương Khai lập tức cảm thấy có hơi ngu người, nếu như Lư Tuyết thư ̀a cơ hạ độc thủ báo thù, vậy thì hắn sẽ không hề cảm thấy kỳ quái một chút nào. Dù sao lúc trước hắn cũng đã giết chết nhiều người của Kiếm Các như vậy, còn làm cho nàng sống không bằng chết, có thể nói hai người đã kết thù rất sâu.

Nhưng nàng ta lại có hành động như thế, đây là có ý tứ gì? Dương Khai không hiểu lắm, quan hệ của mình và nàng ta, là địch

không phải bạn a.

Lư Tuyết dù sao cũng là một nữ nhân, thân thể vẫn rất mềm mại, việc cõng lấy một tên nam nhân hành tẩu như vậy cũng là lần đầu của nàng, bên tai truyền đến hơi thở của Dương Khai, mang tai Lư Tuyết cũng dần dần trở nên đỏ thẫm.

Thân hình hai người mặc dù không thua kém nhau nhiều lắm, nhưng một tên nam nhân như Dương Khai dù sao vẫn cao lớn hơn nàng một chút, điều này làm cho Lư Tuyết lúc hành tẩu chỉ có thể còng lưng eo xuống, thoạt nhìn rất buồn cười.

Dương Khai cũng là lần đầu bị một nữ nhân cõng lấy như vậy, nội tâm bỗng tuôn ra một loại cảm giác cực kỳ cổ quái.

Bất kể như thế nào thì chuyện này vẫn khiến cho hắn cảm thấy rất không thích ứng, hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai của Lư Tuyết, ho nhẹ nói: "Dìu đi cho dễ a."

Lư Tuyết dừng lại nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn để Dương Khai xuống, vén lên một cánh tay của Dương Khai, dìu lấy hắn đi về phía trước.

Đi chưa được mấy bước, nàng ta chợt lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã xuống đất, cũng may là Dương Khai thuận tay bắt lấy nàng ta.

Liếc nhau, Dương Khai tỏ vẻ cạn lời, khuôn mặt Lư Tuyết có hơi

hồng lên.

"Đi thôi." Dương Khai nói một tiếng, hai người vịn lấy nhau, từng bước rời khỏi Tinh thị tàn phá này.

Khi đến đây, Dương Khai vô cùng hăng hái, sát khí đằng đằng, ai ngờ lúc trở về lại chật vật không chịu nổi như vậy.

Thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Lư Tuyết, hắn đã có thể xác định, nữ nhân này không có sát cơ đối với mình, nếu không vừa rồi chính là cơ hội động thủ tốt nhất.

Nhấn Mở Bình Luận