Bên trong sơn động trong một khu rừng, có hai đạo nhân ảnh đang ngồi khoanh chân cách nhau hơn mười trượng, sơn động không phải quá lớn, bất quá lại rất sạch sẽ, hơn nữa còn vô cùng kín đáo.
Sau khi rời khỏi Tinh thị của Kiếm Các, Lư Tuyết liền dẫn Dương Khai đến nơi này, nơi này cách Kiếm Các bên kia mấy trăm dặm, cũng không phải là quá xa. Nàng cũng đã từng thấy qua sơn động này trước đó, cho nên một đường đi tới đây cũng khá là xe nhẹ đường quen.
Hai người đều ngồi yên lặng chữa thương, thời gian trôi qua, im ắng yên tĩnh.
Nghiêm khắc mà nói, khi hai người dìu dắt nhau một đường đi từ Tinh thị bên kia tới đây cũng không trao đổi gì nhiều. Dương Khai cũng không hỏi Lư Tuyết vì sao lại làm như vậy, tại sao lại không thư ̀a dịp ra tay với mình, tại sao lại không báo thù cho đồng đội đã chết.
Tâm tư của nữ nhân vô cùng khó đoán, đoán đi đoán lại chỉ khiến cho mình to đầu, cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ như vậy chứ.
Trước sau bất quá ba ngày, Dương Khai mở ra hai mắt, một thân khí tức triệt để khôi phục lại, chỗ ngực bụng bị xỏ xuyên qua về cơ bản cũng đã khỏi hẳn.
Hắn có thân thể Bán Long, khả năng khôi phục vốn cường hãn đến cực điểm, bên trong đạo ấn hiện tại lại còn ngưng tụ lực lượng hành Mộc của Bất Lão Thụ, giúp cho năng lực khôi phục của hắn tăng thêm vài phần. Có thể nói chỉ cần không phải là thương thế trí mạng gì đó, vậy thì hắn chỉ cần tiêu tốn một chút thời gian là có thể khôi phục lại được.
Chậm rãi đứng dậy, trong cơ thể truyền ra một hồi âm thanh đùng đùng như rang đậu, thoáng thư giãn gân cốt một phát, Dương Khai chỉ cảm thấy trạng thái tinh thần của mình vô cùng tốt.
Trận chiến với đầu Bọ Ngựa kia tuy gian khổ, nhưng có thể làm cho hắn nhận thức được điểm chưa đủ của bản thân, có thể nói là cũng rất có thu hoạch.
Quay đầu liếc nhìn sang bên cạnh, Lư Tuyết vẫn còn đang chữa thương, khí tức vẫn phù phiếm như trước. Thương thế của nàng
cũng không dễ khôi phục như vậy, di chứng do bị Kim Ô Chân Hỏa đốt cháy không thể nào xóa sạch trong một khoảng thời gian ngắn được.
Chậm rãi lắc đầu, hắn đã không còn muốn giết chết nữ nhân này nữa.
Tầm nửa ngày sau, Dương Khai đi ra khỏi sơn động, thoáng phân biệt phương hướng một chút, sau đó phóng lên trời.
Ba ngày sau, Lư Tuyết mở mắt ra, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy nơi này chỉ còn lại một mình nàng, đã không thấy bóng dáng Dương Khai đâu nữa.
Bất quá mặc dù Dương Khai đã rời đi, nhưng nàng lại phát giác được trong sơn động có thêm một vài trận pháp được bố trí đơn giản, có loại che lấp khí tức, có loại giúp che dấu hành tung. Những trận pháp thô thiển này, ắt hẳn là do Dương Khai trước khi đi lưu lại cho nàng.
Giật mình trong chốc lát, Lư Tuyết một lần nữa nhắm mắt, điều tức tu dưỡng.
Bên ngoài Tinh thị của Xích Tinh, một đạo lưu quang vạch phá đường chân trời rồi từ tốn đáp xuống. Các đệ tử phụ trách giám sát động tĩnh ở bốn phía và bảo vệ đại trận của Tinh thị khi thấy thế thì
đều thất kinh, lập tức chuẩn bị thúc dục thủ hộ đại trận. Ai ngờ bọn hắn lại phát hiện ra, người xông tới kia thế mà lại là Dương Khai, trong lúc nhất thời liền cảm thấy tay chân lạnh buốt, đông cứng ngay tại chỗ.
Tên sát tinh này. . . Trở về rồi!
Trước đó ở bên ngoài Tinh thị, Dương Khai dùng sức một mình mình đại phá kiếm trận của Kiếm Các, tiêu diệt Lôi Quang. Mấy vạn người bên trong Tinh thị đều đã trông thấy ro ̃như ban ngày, sao còn không nhận ra bộ dạng của hắn cơ chứ?
Mấy vị đương gia của Xích Tinh thấy lợi tối mắt, vứt bỏ Dương Khai tại thời điểm nguy nan nhất, chuyện này không thể nghi ngờ là đã đắc tội hắn một cách vô cùng nghiêm trọng. Trước đó đông đảo đệ tử của Xích Tinh đều cảm thấy hoảng loạn, không biết bao nhiêu người lo sợ Dương Khai sẽ trở về tính sổ nên đã lặng lẽ rời bỏ Xích Tinh, bỏ trốn đê ̉giữ mạng.
Nếu không phải do Trần Thiên Phì hạ lệnh mở ra đại trận, bất kỳ người nào rời đi cũng đều phải nghiệm chứng thân phận một cách kỹ càng mới được cho đi, vậy thì Xích Tinh hiện tại có thể còn lại bao nhiêu người, thật đúng là khó mà trả lời được.
Mặc dù như thế, nhưng các đệ tử Xích Tinh hiện tại vẫn cảm thấy vô
cùng khẩn trương và bất an.
Dương Khai trước đó mang theo Lư Tuyết đi đến tổng đàn của Kiếm Các, hiện tại khí thế như hồng trở về, tình huống của Kiếm Các bên kia như thế nào có lẽ cũng không khó đoán, e rằng là đã dữ nhiều lành ít.
Hôm nay sát tinh trở về, Xích Tinh nên đi về đâu đây?
Dương Khai không trực tiếp xông vào Tinh thị, khi hắn sắp đến Tinh thị thì bỗng nhiên lại quay đầu nhìn về một phía. Ngay sau đó, hắn chợt kêu lên một tiếng nho nhỏ, lộ ra vẻ mỉm cười, sau đó trực tiếp quay người đi về phía bên kia.
Hắn rất nhanh liền đi tới một khe núi, dừng chân trên một cái đầu thật to.
Động tĩnh này kinh động đến chủ nhân của cái đầu kia. Nó mãnh liệt ngẩng đầu lên, đang muốn tức giận, lại bị Dương Khai giẫm một cước, nó liền an ổn xuống ngay lập tức.
Đầu quái vật khổng lồ này đương nhiên là Xích Giao.
Dương Khai lại nhìn về phía một cái hố cách đó không xa, hô lên một câu: "Mau ra đây a."
Một trận ầm ầm vang lên, phảng phất như có tiếng sấm rền nổ vang trong lòng đất, ngay sau đó, Địa Long từ trong cái hố kia chui ra, cái
miệng cực lớn không ngừng nhúc nhích, dịch nhờn vung ra khắp nơi, khiến cho mặt đất bốn phía vang lên những tiếng xì xì đáng sợ.
Xích Giao rõ ràng rất ghét bỏ thứ này, liền khinh thường xì mũi một cái.
"Sao các ngươi lại ở chỗ này?" Dương Khai cười mỉm nhìn qua hai đại gia hỏa này, "Có phải có ai đó. . . đuổi các ngươi ra ngoài này hay không?"
Tại thời điểm hắn rời đi, Địa Long không rõ tung tích, theo như lời Quách Tử Ngôn nói, trong trận chiến ở Nguyên Từ Sơn trước đó, Địa Long khi thấy tình thế không ổn thì đã độn địa trốn đi. Đám người Lôi Quang và Kiếm Các không có cách nào bắt được nó, vì vậy bọn hắn đành bỏ qua, trong khi Xích Giao thì bị bắt, sau đó được đưa tới Tinh thị để uy hiếp Dương Khai.
Dương Khai vừa dứt lời, hai đạo thần niệm liền trực tiếp truyền tới chỗ hắn.
Xích Giao và Địa Long linh trí không cao, nên bọn chúng không thể nói chuyện, cũng không thể hóa hình. Có điều bọn chúng vẫn co ́thể dùng thần niệm để gửi qua một số tin tức cho Dương Khai, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Dương Khai rõ ràng cảm thấy linh trí của bọn nó đều đã tăng lên không ít. Trước đó khi phải trao đổi với
chúng thì hắn cảm thấy rất tốn sức, hiện tại đã khá hơn nhiều rồi.
Có lẽ chuyện này cũng có liên quan đến việc phục dụng Long Huyết Đan.
Long Huyết Đan mà Dương Khai luyện chế trong Thái Khư cảnh đều là Cực phẩm, chủ yếu là do Long Huyết Hoa có phẩm giai rất cao, ngay cả hắn phục dụng cũng cảm thấy rất có ích lợi, chớ đừng nói chi là hai đầu dị thú có long mạch như Xích Giao cùng Địa Long, trong khoảng thời gian này, hình thể của chúng cũng tăng trưởng không ít.
Thông qua sự miêu tả của bọn nó, Dương Khai mới biết được, không phải là do có người đuổi bọn nó ra kho ̉i Tinh thị, mà là do chu ́ng không cảm thấy thoải mái khi ở trong Tinh thị nên mới chạy ra.
Ngẫm lại cũng đúng, chúng nó đều là quái vật khổng lồ dài hơn mười trượng, bên trong Tinh thị kiến trúc chen chúc, sao có thể duỗi mình thoải mái được?
Dương Khai hơi gật đầu, cẩn thận quan sát, thương thế của Xích Giao vẫn còn chưa hồi phục lại. Trước đó khi ở tại Nguyên Từ Sơn, nó bị người của Kiếm Các đánh đập một cách vô cùng tàn nhẫn, thiếu chút nữa đã bị chém bay đầu, cho đến tận thời điểm này, trên cổ nó vẫn còn vết kiếm thật lớn kia, thật lâu không thể khép lại. Địa Long thì trái lại, nó hoàn toàn không có gì đáng ngại, tên này rất
giảo hoạt, lúc trước nếu như Dương Khai không dùng long mạch trấn áp nó thì chưa chắc có thể hàng phục được nó.
Đúng vào lúc này, vài đạo thân ảnh vọt ra khỏi Tinh thị, vội vã chạy tới chỗ Dương Khai.
Mấy người đến đều là Khai Thiên cảnh, nhưng bọn hắn lại không ngự không phi hành, mà lại cất bước chạy vội. Người cầm đầu có hình thể to mọng, phảng phất như một núi thịt, bước chạy của hắn khiến cho mặt đất cũng phải rung động một hồi, không phải Trần Thiên Phì thì là ai, những người đi theo phía sau hắn cũng chính là mấy vị đương gia của Xích Tinh.
Mặc dù hắn có hình thể to mọng, nhưng hắn lại có thể di chuyện một cách nhanh nhẹn không nói nên lời, ba bước hai bước, không bao lâu sau liền chạy tới trước mặt Dương Khai, vẻ mặt tươi cười chân thành, chắp tay nói: "Chúc mừng Dương huynh đại triển thần uy, chiến thắng trở về!"
Hắn thân là một tên Khai Thiên cảnh, lại phải xưng huynh gọi đệ với một tên Đế Tôn cảnh, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng hắn cũng hết cách rồi, người ta lợi hại hơn hắn, thật sự không thể không cúi đầu, về phần danh hiệu Lục đương gia, hắn đúng là không còn mặt mũi nào để gọi nữa rồi.
u Dương huynh đệ, Cầm phu nhân cùng Bối Ngọc Sơn sau lưng hắn cũng đều tiến lên chúc mừng, nhưng thần sắc thì cũng vô cùng phức tạp.
Ai có thể ngờ được, tên thanh niên lúc trước cưỡng ép gia nhập Xích Tinh lại có năng lực khủng bố như vậy. Nếu sớm biết như thế, vậy thì bọn họ đã tìm mọi cách nhiệt tình đối đãi, chỉ cần làm cho hắn quy phục, vậy thì Xích Tinh trong Thái Khư cảnh này sao phải sợ ai?
Đáng tiếc bọn hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, hơn nữa còn bỏ đá xuống giếng ở sau lưng, hiện tại hối hận cũng đã vô dụng rồi.
Càng làm cho mấy người bọn hắn vừa xấu hổ lại vừa phẫn nộ chính là, bọn hắn tự mình đi ra ngoài tiếp đón, Dương Khai vậy mà lại không thèm để ý một chút nào. Đối phương chỉ đưa lưng về phía bọn hắn, xem bọn hắn như không khí, trong khi vẫn tỏ vẻ thân thiết hòa ái với hai đầu dị thú kia.
Một lát sau, Dương Khai khoát tay, hai viên Linh Đan đỏ rực bay ra, rơi vào trong miệng Xích Giao cùng Địa Long.
Trần Thiên Phì nhìn thấy thế, trái tim liền đập mạnh một phát. Mặc dù hắn không biết Linh Đan kia là vật gì, nhưng chỉ dựa vào khí tức thôi cũng có thể cảm thấy được điểm bất phàm của nó, vậy mà tên kia lại tiện tay ném cho hai đầu dị thú kia, đúng là phung phí của trời
a.
"Dương huynh đi chuyến này, kết quả chiến đấu ra sao?" Trần Thiên Phì lại dè dè dặt dặt hỏi. Dương Khai rốt cuộc quay người lại, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt của những người ở đây, thần sắc nhàn nhạt, không nhìn ra được hỉ nộ. Nhưng khi ánh mắt của hắn quét tới, bất kể là Trần Thiên Phì hay là mấy người khác thì cũng đều cảm thấy da dẻ xiết chặt, giống như bị một đầu mãnh thú đáng sợ nào đó nhìn chằm chằm, tùy thời có thể tử vong.
Đông đông đông, trái tim vang lên những tiếng đập kịch liệt, vầng trán của Trần Thiên Phì ứa ra mồ hôi lạnh, vẻ tươi cười mà hắn đang nặn ra cũng trở nên cứng ngắc vô cùng.
Một hồi lâu sau, Dương Khai mới khẽ cười một tiếng: "Trần đương gia hi vọng kết quả chiến đấu của ta như thế nào?"
E rằng đây mới là chuyện mà Xích Tinh bên này quan tâm nhất, nếu như Dương Khai thật sự có thể một người dẹp yên Kiếm Các, vậy thì trong Thái Khư cảnh này sẽ không còn có ai có thể là địch thủ của hắn. Còn nếu như Kiếm Các có thể chống lại hắn, vậy thì hắn ít nhất vẫn còn bị chế ước một chút.
Chỉ là bọn hắn dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng không ngờ được, Dương Khai đi lần này, căn bản là không hề tiếp xúc với Kiếm
Các, ngược lại, hắn còn đại chiến với một đầu Bọ Ngựa một hồi.
Nghe thấy Dương Khai hỏi lại như vậy, Trần Thiên Phì cười xấu hổ cười: "Tất nhiên là hi vọng Dương huynh không gì không phá, bách chiến bách thắng."
"Ha ha!" Dương Khai từ chối cho ý kiến, có quỷ mới tin lời nói của đối phương. Hắn chẳng muốn nói thêm gì nữa, chỉ bước ra một bước, cả người đã tiến vào trong Tinh thị, lại bước ra thêm một bước nữa, hắn đã về tới phủ đệ của mình.
Hắn để lại mấy vị đương gia của Xích Tinh lạnh run trong gió rét, chỉ cảm thấy một mảnh lạnh buốt sau lưng.
Trần Thiên Phì bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng đuổi theo: "Dương huynh, Dương huynh!"
Trong lòng hắn cảm thấy vừa mừng vừa sợ, sợ là vì Dương Khai thật sự trở về rồi, mặc dù không biết tình hình chiến đấu giữa hắn và Kiếm Các như thế nào, nhưng hắn đã trở về, vậy thì Kiếm Các bên kia chắc có lẽ là sẽ không quá tốt.
Mừng chính là vì, Dương Khai không có vừa về liền hạ sát thủ với bọn hắn, điều này chứng tỏ Dương Khai cũng không có ý định giết chết bọn hắn. Nếu không với sát tính của hắn, sao có thể hạ thủ lưu tình với bọn hắn được?
Bất quá mặc dù người ta không hạ sát thủ, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ nguyện ý bỏ qua tầng khúc mắc kia, Xích Tinh bên này cần phải làm cho hắn thoả mãn mới được.
Trần Thiên Phì nào dám lãnh đạm, Đại đương gia đem gánh nặng tồn vong của Xích Tinh đặt trên người hắn, nếu như hắn làm không tốt, vậy thì Xích Tinh sẽ bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt.
Dương Khai đẩy cửa tiến vào phủ đệ, lập tức có mấy chục cặp mắt nhìn sang, người nào người nấy cũng đều phấn chấn một cách khó hiểu.
"Thiếu gia trở về rồi." Nguyệt Hà mỉm cười, quỳ gối nhẹ nhàng thi lễ, giống như một tỳ nữ bình thường thật sự, thật khó có thể tưởng tượng được, nữ nhân này lại là một vị Khai Thiên Ngũ phẩm.