Quách Tử Ngôn cười cười: "Nàng không ở Tinh Thị, Tinh Thị tình hình như thế nào đại nhân cũng biết, mỗi ngày đao quang kiếm ảnh, tranh đấu không ngớt, ti chức cũng là người làm việc liếm máu trên lưỡi đao, nói không chừng ngày nào sẽ liên lụy nàng, mẫu thân nàng chết yểu, cho nên ti chức sớm đã nàng đưa đến một chỗ bái sư tu hành."
Dương Khai ồ một tiếng, đây cũng là trốn qua một kiếp, nếu ở Tinh Thị đi theo Quách Tử Ngôn, chỉ sợ đã bị cuốn vào Thái Khư cảnh, nếu như thế, sống hay chết thật đúng là khó mà nói.
"Đợi ngày sau ra khỏi Thái Khư, ngươi đưa nàng đến đây, nàng cần gì, ta sẽ cung cấp đầy đủ cho nàng."
Quách Tử Ngôn phấn chấn nói: "Ti chức tạ ơn đại nhân."
"Khai Thiên Đan này ngươi cũng cầm đi, ngươi tu luyện luôn luôn cần." Dương Khai ném ra một viên không gian giới.
Quách Tử Ngôn tiếp nhận, thần niệm quét qua, hoảng sợ nói: "Đại
nhân, nhiều quá." Bên trong, Khai Thiên Đan xếp thành núi nhỏ, tối thiểu nhất hơn ngàn vạn viên.
"Cho ngươi cầm thì cứ cầm, mình dùng không hết thì phân cho người phía dưới." Dương Khai đứng dậy bước vào triều thất, "Thời gian này ta muốn bế quan, phàm là có việc đi tìm Nguyệt Hà, nàng tự sẽ cho ta biết."
Nhìn Dương Khai rời đi, Quách Tử Ngôn cảm động đến rơi nước mắt, không khỏi tuôn ra tâm tư kẻ sĩ chết vì tri kỷ, ôm quyền trầm giọng nói: "Ti chức lĩnh mệnh!"
Dương Khai đi tới gian phòng của mình, thoắt một cái, đã không thấy bóng dáng, xuất hiện lại, người đã tới trong một tòa thâm sơn.
Mười mấy ngày này, bọn người Quách Tử Ngôn kiểm kê không gian giới, hắn cũng không nhàn rỗi, tất cả mọi người cho là hắn ở phủ đệ của mình, kỳ thật hắn đã sớm chạy ra ngoài. Nếu biết Thái Khư cảnh không đơn giản như mình tưởng tượng, ngay cả Thánh Linh đều có vết tích xuất hiện, Dương Khai đương nhiên sẽ không không lơ là.
Hơn mười ngày, hắn chạy mấy nơi, lưu lại mấy đường lui, chính là phòng vạn nhất có một ngày gặp phải biến cố, có thể thong dong rút lui.
Những nơi này đều là những vị trí cực kỳ ẩn nấp, lưu lại Không Linh
Châu, chỉ cần không bị phong thiên tỏa địa, không ai có thể hạn chế hắn.
Bây giờ nơi hắn tới là Ngọa Long sơn, chính là nơi Dương Khai lấy được Thổ hệ long châu.
Dương Khai tới đây, cũng không phải muốn tìm kiếm thiên tài địa bảo gì. Mà là vì tu luyện, ngày đó chiến một trận với Đường Lang Đầu, đao pháp của đối phương tinh xảo như vậy đương nhiên để Dương Khai rung động không thôi, cũng làm cho hắn thấy được chỗ yếu của mình, Thương Long Thương bí bảo kinh thiên này trên tay hắn, thực sự không phát huy ra bao nhiêu uy năng, hắn dựa vào chỉ là sự sắc bén cùng uy năng của nó, trên thương thuật chi đạo căn bản không có bao nhiêu tạo nghệ.
Lần trước dụng kế diệt sát Đường Lang Đầu, xem như may mắn, nếu đối phương có chỗ phòng bị đối với hắn, Dương Khai còn chưa nhất định có thể đắc thủ.
Ngưng tụ m Dương Ngũ Hành mặc dù cấp bách, nhưng không có gạo cũng chẳng thể thổi cơm, không có vật liệu thích hợp, hắn cũng không muốn tuỳ tiện đi ngưng tụ, miễn cho sau này mình hối hận tiếc cả đời.
Bây giờ có một trợ giúp lớn như Xích Tinh, tin tưởng trong Thái Khư cảnh này nếu xuất hiện thất phẩm vật liệu trở lên, hắn khẳng định
có thể biết tin, cho nên cũng không cần tự đi tìm kiếm làm gì. Trong lúc chờ đợ đương nhiên có thể đi làm những chuyện khác.
Bọn người Quách Tử Ngôn từ trong mấy vạn không gian giới kia tìm được không chỉ có tài sản to lớn, còn có rất nhiều bí thuật bí điển, trong đó rất nhiều có quan hệ với Thương Đạo, Dương Khai đều đã phân biệt ta, chuẩn bị tinh tế quan sát, tu hành có hệ thống, bây giờ Thương Long Thương là hắn ỷ vào rất lớn, ngày sau muốn triệt để phát huy uy năng Thương Long Thương, tu hành thương đạo ắt không thể thiếu.
Nhưng hắn cũng không có vội vã đi tu luyện thương thuật, mà ngồi trên một ngọn núi, nhắm mắt ngưng thần, tinh tế cảm ngộ đạo ấn.
Nhàn nhạt nóng rực từ thể nội tràn ngập ra, không khí bị thiêu đốt vặn vẹo, hư không bên người trở nên chập trùng không chừng.
"Kim Ô Chú Nhật!"
Dương Khai bỗng mở mắt, một vòng đại nhật lơ lửng phía sau, kiêu dương như lửa, trời nắng chang chang, như thật sự có một vòng mặt trời treo ở không trung, mà trong mặt trời kia lại có Tam Túc Kim Ô vui đùa bay múa.
Lực lượng cường đại từ trong thể nội không ngừng tuôn ra, khi thần thông pháp tướng này hiển lộ, Dương Khai cảm thấy mình thoát thai
hoán cốt, có một cảm giác kỳ diệu không nói ra được.
Hắn hôm nay cũng biết đây là thần thông pháp tướng, chính là Nguyệt Hà dành thời gian nói cho hắn biết.
Dương Khai càng nhớ kỹ, Nguyệt Hà nói với hắn những chuyện này với vẻ mặt phức tạp kia.
Chỉ có lực lượng thất phẩm trở lên mới có thể ngưng tụ ra thần thông pháp tướng, từ trước tới nay, co ́thể Đế Tôn cảnh lĩnh ngộ ra thần thông pháp tướng đều là những nhân kiệt đứng đầu nhất kia, những người này hiện tại đều là cự phách động thiên phúc địa, hùng bá một phương.
Dương Khai cũng không biết mình vì sao có thể làm được điểm này, trước đó hắn bế quan lĩnh hội thần thông, tuy có ý mượn nhờ tranh đấu liều mạng đến kích thích tiềm năng của mình, nhưng lấy được kết quả lại nằm ngoài sự dự liệu của hắn, lúc ấy trong đầu linh quang lóe lên, Kim Ô Chân Hỏa trong đạo ấn sôi trào, để hắn thấy được tràng cảnh Kim Ô rèn đúc đại nhật, bất tri bất giác thúc giục ra thần thông pháp tướng này, tự nhiên mà thành, không có chút tối nghĩa nào.
Nguyệt Hà nói, thần thông pháp tướng này vừa ra, phàm là người có chút kiến thức đều sẽ biết Dương Khai ngưng tụ là thất phẩm Kim Ô
Chân Hỏa! Điểm này không che dấu nổi.
Dương Khai cũng không nghĩ tới muốn che đậy gì, bại lộ thì bại lộ đi, dù sao Thái Khư cảnh này cũng không ai có thê ̉làm gì hắn, chờ ra khỏi Thái Khư, ai biết hắn có thể tấn thăng Khai Thiên hay không? Đến lúc đó, thiên hạ này to lớn, hắn không cần sợ ai.
Yên lặng cảm thụ uy năng thần thông pháp tướng này, khí thế Dương Khai liên tục tăng lên, cảm thấy bây giờ thực lực của mình bạo rạp, cho dù có nhất nhị phẩm Khai Thiên ơ ̉trước mặt, hắn cũng có thể đánh nổ!
Chỉ là. . . Tiêu hao thật đúng là kinh người! Pháp tướng Kim Ô Chú Nhật vừa ra, Dương Khai cảm thấy lực lượng trong cơ thể mình liên tục trôi đi.
Lấy tốc độ như vậy, chỉ sợ không đến thời gian một nén nhang, pháp tướng này không duy trì nổi.
Ngày đó đại chiến với Kiếm Các, coi như cuối cùng không bị đánh tan pháp tướng, Dương Khai cũng phải tự tán đi. Xem ra thứ này chỉ có thể làm thành một đòn sát thủ, một khi vận dụng, phải tất yếu trong thời gian ngắn nhất diệt sát địch nhân, nếu không mình phải gặp nạn.
Thở nhẹ một hơi, Dương Khai thu pháp tướng, lực lượng không
ngừng trôi qua kia mới dừng lại.
Tâm niệm vừa động, từng mặt Long Thuẫn xuất hiện quanh thân, mỗi một mặt Long Thuẫn này đều là một đầu Cự Long, đầu đuôi tương liên, xoay quanh không ngừng, hóa thành tấm chắn, trên tấm chắn kia, vảy rồng dày đặc, vuốt rồng long nha rõ ràng có thể biến đổi, xem xét kiên cố không gì sánh được.
Đây chỉ là thần thông, cũng không phải là pháp tướng.
Dương Khai khẽ nhíu mày, hắn chính là từ trong long châu kia cảm ngộ được thần thông này, cho nên mới ý tưởng đột phát đi lĩnh hội Mộc Hỏa, xem phải chăng có thể từ trong Mộc Hỏa cũng tìm hiểu ra cái gì, kết quả thật đúng là làm được.
Kim Ô Chân Hỏa để hắn lĩnh hội được thần thông pháp tướng Kim Ô Chú Nhật, vậy Thổ Long chi châu thì sao? Bất Lão Thụ thì sao? Có phải cũng có thể tìm hiểu ra được những thứ khác?
Dương Khai trong lòng rục rịch, hận không thể lập tức bế quan.
Nhưng cuối cùng vẫn phải át chế ý niệm trong lòng, có thể tìm hiểu ra Kim Ô Chú Nhật xem như vận khí cũng là cơ duyên, lại tiếp tục không nhất định có vận tốt như vậy.
Vung đi tạp niệm trong lòng, Dương Khai quay đầu nhìn chung quanh một chút, công việc lu bù lên.
Một lúc lâu sau, một nhà gỗ đơn sơ tọa lạc trên đỉnh núi. Dương Khai từ trong không gian giới lấy ra một cái bồ đoàn, khoanh chân ngồi xuống, đưa tay lấy ra một đống ngọc giản bày ra trước mắt. Những ngọc giản này có hơn ngàn cái, đều là liên quan tới thương thuật Thương Đạo.
Đã muốn cận thận tu hành thương thuật, đại lượng tài liệu đương nhiên là không thiếu được, thông tin trong những ngọc giản này có khả năng không có chút giá trị, nhưng chỉ cần co ́thể tẩy thô tồn tinh, Dương Khai tin tưởng mình luôn có thể có thu hoạch.
Tiện tay cầm lên một viên ngọc giản, điều tra một phen. Dương Khai như có điều suy nghĩ, yên lặng thầm thôi diễn.
Trong ngọc giản này ghi lại là một loại bí thuật Nhất Thương Thập Sát, cần bộc phát lực cực mạnh, thương trước nhanh thương sau, thương trước mãnh liệt hơn thương sau, sau mười thương, uy năng tăng gấp bội.
Không biết đây là đồ của thằng xui xẻo nào, theo Dương Khai, Nhất Thương Thập Sát có hoa không quả, thời điểm liều mạng tranh đấu, ai sẽ cho ngươi tụ tập lực lượng xuất liên tục mười thương, một khi bị phá đi liên kích, thương thuật này không tạo nên chút tác dụng.
Dương Khai ném qua một bên, một lần nữa nhặt một viên khác lên.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Dương Khai đã xem qua rất nhiều ngọc giản, cả người triệt để đắm chìm trong huyền diệu trong những ngọc giản này ghi lại, trong lòng thôi diễn từng đạo bí thuật.
Mấy vạn người này vốn cũng không có bao nhiêu cường giả, cấp bậc bí thuật bí điển đương nhiên cũng sẽ không quá cao, chính thích hợp tân thủ Thương Đạo như Dương Khai, nếu cho hắn thứu gì đó quá cao thâm, hắn còn chưa nhất định có thể lĩnh ngộ, trước đó chưa bao giờ đọc qua những thứ này, Võ Đạo một đường, nhất pháp thông, vạn pháp thông, nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản, hết thảy chỉ nhìn ngộ tính.
Một tháng sau, Dương Khai vứt xuống viên ngọc giản cuối cùng, giương mắt lên, không thấy mảy may mỏi mệt, ngược lại thần thái sáng láng. Mặc dù ngồi ngay ngắn cả lại quanh quẩn một cỗ khí tức huyền diệu, như một cây trường thương cắm ở đó.
Thương ý đã thành, trong khoảng thời gian này Dương Khai liên tục thôi diễn thương pháp trong những ngọc giản kia, mặc dù chưa chân chính xuất thủ, nhưng trong tâm thần đã in dấu xuống dấu vết Thương Đạo.