Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Côn Sa ngàn trượng thân thê ̉, Thiên Nguyệt Ma Chu cũng không kém bao nhiêu, hai đầu quái vật khổng lồ thi triển thần thông giữa thiên địa, đánh nhau phi thường kịch liệt, khí thế ngất trời, làm cho đại địa phá toái, hư không run rẩy, linh khí trong phạm vi mấy vạn dặm trở nên hỗn loạn đến cực điểm.

Hai đầu Thánh Linh này có thực lực không kém nhau bao nhiêu, hơn nữa đều sinh hoạt trong Thái Khư cảnh. Hai bên không chỉ giao thủ với nhau một lần, cả hai đều cực kỳ thấu hiểu đối phương, sát chiêu thay nhau xuất hiện, làm cho những người đứng xem đều cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Bất quá Dương Khai nhìn qua một hồi, liền phát hiện Côn Sa kia ắt hẳn không phải là đối thủ của Thiên Nguyệt Ma Chu. Đúng như lời Thiên Nguyệt Ma Chu nói trước đó, Côn Sa dù sao cũng là Thánh Linh đản sinh từ biển cả. Nếu như đánh nhau trong biển rộng, nàng có lẽ không phải là đối thủ của nó, nhưng khi ở trên lục địa, nàng lại

mạnh hơn nó một bậc.

Từng đạo tơ nhện phóng ra phong tỏa thiên địa, dần bện thành một tấm lưới lớn. Côn Sa mặc dù thực lực thông thiên nhưng cũng không thể tránh thoát được, khi tấm mạng nhện kia triệt để thành hình thì cũng chính là lúc mà Côn Sa hoàn toàn thua cuộc.

Côn Sa hiển nhiên cu ̃ng ý thức được điểm này, hắn lắc đầu một cái, há ra cái miệng to như chậu máu, táp tới một điểm yếu kém trên tấm lưới, một ngụm cắn đứt mấy vạn sợi tơ nhện, một lần nữa biến thành hình người, xông ra khỏi lỗ hổng kia, cấp tốc trốn chạy.

Thanh âm của hắn vang lên từ xa xa: "Chúc Cửu  m, hiện tại xem như ngươi thắng ta một bậc. Ngươi cũng đừng có đắc ý, khi Đoạt Linh Chi Chiến diễn ra thì chúng ta lại phân thắng bại, xem xem ai sẽ là người cười đến cuối cùng."

Thấy hắn rời đi, Thiên Nguyệt Ma Chu cũng không ngăn cản, con nhện to lớn bên kia chợt vặn vẹo huyễn hóa một trận, một lần nữa biến thành bộ dạng thiếu nữ thiên chân vô tà kia, chắp hai tay sau lưng nhìn ra xa xa.

Ở cách đó mấy trăm dặm, ở bên trong mạng nhện, đám người Dương Khai thấy thế thì liền hoảng sợ run rẩy một trận.

Uy thế khi hai đại Thánh Linh này ra tay đánh nhau thực sự vượt quá

sức tưởng tượng của bọn họ, mặc dù đang ở trong Thái Khư cảnh nhưng bọn hắn vẫn có thể phát huy ra lực lượng siêu việt Khai Thiên cảnh. Việc này có khả năng là do đây là nơi mà bọn hắn sinh trưởng, cũng có thể có liên quan tới lực lượng cường hoành vô biên của bọn hắn.

Bất quá bất kể như thế nào thì lực lượng của Thánh Linh đúng là thứ mà không ai có thể ngăn cản được!

Thiếu nữ xoay người cất bước, nhấp nhô mấy cái liền đi tới trước mặt đám người Dương Khai. Nàng ta cười mỉm đánh giá Dương Khai, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ nghiền ngẫm, phảng phất như một thiếu nữ hoài xuân đang ngắm nhìn tình lang, càng xem càng thấy hài lòng.

Dương Khai liền cảm thấy tê dại cả da đầu, khàn giọng nói: "Tiền bối có gì chỉ giáo?"

Thiếu nữ cười yếu ớt nói: "Đừng sợ, ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không để cho người ngoài giết ngươi. Ngươi có tác dụng lớn đối với ta, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, về nhà trước đi rồi nói sau."

Nói xong, nàng ta vẫy tay thu mạng nhện trở về, đám người Dương Khai lại được tự do. Nhưng khi đứng trước mặt tồn tại như thế, bọn họ lại không có nửa điểm tâm tư muốn bỏ trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau lưng nàng ta trở về Tinh Thị.

Ở cách đó mười mấy vạn dặm, Côn Sa dừng lại thân hình, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Tiện nhân làm hỏng đại sự của ta! Lần này hỏng rồi, tiểu tử kia bị tiện tỳ Chúc Cửu  m kia để mắt tới, ta sợ là đoạt không được. . .  n, cũng không biết tiểu tử kia đã chết chưa."

Nói xong, hắn liền há miệng ra phun ra một vật.

Chính là Lâm Phong mà hắn trước đó đã nuốt xuống.

"A, còn chưa có chết, tốt tốt tốt, cũng coi như ngươi có chút bản sự!" Côn Sa hai mắt tỏa sáng, phát hiện tiểu tử Lâm Phong này mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng lại hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ có điều tầng phòng hộ màu vàng nhạt bên ngoài thân thể của đối phương bị dịch dạ dày của hắn cho ăn mòn tơi tả, tùy thời có thê ̉bị phá vỡ.

Bản thân Lâm Phong hiển nhiên không có bản sự ngăn cản sự ăn mòn của dịch vị của Côn Sa, đây cũng là nhờ hắn vận dụng bảo bối mà trưởng bối ban thưởng cho nên mới có thể bảo toàn được tính mạng.

Bỗng nhiên thoát khốn mà ra, Lâm Phong cực sợ, khụ khụ ho khan không thôi.

Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn liền nghe Côn Sa uy nghiêm quát: "Tiểu bối, ngươi đã thông qua khảo nghiệm của bản tọa, được phép

làm người gánh chịu của bản tọa. Mấy năm sau này, bản tọa sẽ cẩn thận dạy bảo ngươi, sau đó ngươi phải làm một chuyện cho bản tọa, làm tốt thì ta tha cho ngươi khỏi chết, làm không tốt, liền ngoan ngoãn trở thành khẩu phần lương thực cho bản tọa đi."

Lâm Phong ngẩng đầu, vô thần nhìn qua Côn Sa. Vừa mới trở về từ cõi chết làm cho tư duy của hắn đã biến thành một mảnh hỗn loạn, thậm chí còn không nghe rõ Côn Sa rốt cuộc đang nói cái gì.

Côn Sa lại không thèm để ý tới hắn, trực tiếp bắt lấy cổ áo của hắn, dẫn theo hắn bay về phía biển lớn.

Trong đại điện của phủ đệ Dương Khai, thiếu nữ kia đi tới đi lui, sờ thứ này một cái, sờ thứ kia một cái, phảng phất như cảm thấy mới la ̣ với hết thảy mọi thứ.

Đám người Dương Khai đứng ở phía dưới, không dám thở mạnh một chút nào.

Tuy rằng Thiên Nguyệt Ma Chu này trước đó có nói sẽ không giết hắn, nhưng ai mà biết được yêu nữ này có giữa đường đổi ý hay không? Nếu thật sự động thủ, vậy thì không ai có thể đỡ nổi ba chiêu hai thức của nàng ta.

Trần Nguyệt bỗng nhiên từ bên ngoài chạy vào, thấp giọng nói: "Đại nhân, mấy vị đương gia của Xích Tinh cầu kiến."

Khi Thiên Nguyệt Ma Chu dẫn theo Dương Khai đám người trở về Tinh Thị, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Trong Tinh Thị bỗng nhiên xuất hiện tồn tại kinh khủng như Thiên Nguyệt Ma Chu, đám người Trần Thiên Phì sao có thể ngồi yên được? Tất nhiên là phải tranh thủ thời gian đến đây cầu kiến.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Nguyệt Ma Chu.

Thiếu nữ phất phất tay: "Bảo bọn hắn cút đi." Nàng ta lúc này có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn.

Trần Nguyệt rụt cổ lại, cung kính lui ra.

Thiếu nữ rốt cuộc dừng chân, quay đầu nhìn về phía Dương Khai, mỉm cười nói: " Thi thể của Đại Lang đâu?"

"Đại Lang?" Dương Khai ngạc nhiên, Đại Lang gì, Đại Lang nào cơ chứ?

"Ngươi đã giết hắn a?" Thiếu nữ hỏi lại.

Dương Khai lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng khoát tay, ném một bộ thi thể không đầu ra ngoài, chính là thi thể của đầu Bọ Ngựa bị hắn chém chết hơn hai năm trước trong Tinh Thị của Kiếm Các, chỉ có điều phần đầu của gia hỏa này đã bị Thương Long Thương đâm bạo, chỉ còn dư lại nửa dưới thân thể.

Bởi vì đầu Yêu tộc này thực lực không tệ, hai thanh đao tí kiên cố

sắc bén, là tài liệu tốt để chế tạo bí bảo, cho nên Dương Khai một mực giữ lại thi thể của hắn.

"Đại Lang đi theo ta nhiều năm, là ta giáo hóa hắn, khai mở linh trí cho hắn. Mặc dù hắn đã chết đi, nhưng ta vẫn muốn thu hồi thi thể của hắn, ngươi không có ý kiến gì chứ?" Thiếu nữ nhìn qua Dương Khai hỏi.

"Không dám!" Dương Khai ngoan ngoãn vâng lời, trông rất đàng hoàng, hắn nào dám nói một chữ "Không " vào lúc này cơ chứ.

Thiếu nữ gật gật đầu, khoát tay, thu hồi thi thể của đầu Đường Lang kia, rồi xoay người ngồi vào chỗ vốn thuộc về Dương Khai. Nàng ta nhếch chân lên bắt chéo chân, bàn tay chống đỡ khuôn mặt, có hơi lười biếng nói: "Bản cung Chúc Cửu  m, chân thân là thứ gì thì các ngươi cũng đều đã thấy được."

"Bái kiến Chúc tiền bối!" Dương Khai liền vội vàng hành lễ, đồng thời nháy mắt ra dấu cho mấy người Lô Tuyết cùng Nguyệt Hà.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, nữ nhân này là Thiên Nguyệt Ma Chu, cho nên lấy họ Chúc ư?

Thiếu nữ khanh khách cười khẽ, nhìn chằm chằm Dương Khai rồi nói: "Bản cung lần này rời núi, là đặc biệt tới tìm ngươi."

Lời này vừa ra, Nguyệt Hà lập tức quay đầu nhìn về phía Dương Khai,

khuôn mặt hiện lên vẻ cảnh giác.

Dương Khai kỳ quái nói: "Tiền bối biết ta sao?"

"Trước kia không biết, bây giờ biết." Chúc Cửu  m cười khẽ.

Dương Khai cau mày nói: "Tiền bối tìm ta là vì việc gì? Nếu là vì báo thù cho vị Đại Lang kia thì tiền bối hẳn là đã sớm động thủ rồi."

"Tất nhiên là không phải vì báo thù cho Đại Lang, nếu không thì ngươi đâu còn mạng đứng ở đây? Bản cung tới đây là muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện, nếu như chuyện này thành công, vậy thì mối thù ngươi giết Đại Lang liền xóa bỏ, bằng không ta sẽ hảo hảo thanh toán với ngươi."

Dương Khai im lặng nói: "Tiền bối muốn ta hỗ trợ việc gì?" Sự tình nàng ta làm không được, mình có thể làm được sao?

"Đến lúc đó ngươi tất nhiên sẽ biết thôi, bây giờ biết cũng vô dụng, việc ngươi bây giờ cần làm chính là mau chóng tăng lên thực lực của mình, càng mạnh càng tốt. Trước khi ngươi giúp ta làm xong việc kia, ta sẽ ở chỗ này, cho nên ngươi đừng nghĩ đến việc chạy trốn." Chúc Cửu  m xoay chuyển ánh mắt, nhìn Nguyệt Hà cùng Lô Tuyết một cái: "Hai người các ngươi đi theo ta, bản cung cần hạ nhân để sai sử."

Nguyệt Hà chán nản!

Nàng là Khai Thiên ngũ phẩm, thế mà lại bị xem như người làm, bất quá khi ngẫm lại thân phận cùng thực lực của Chúc Cửu  m thì nàng ta đúng là có tư cách này. Loại tồn tại này nếu như là ở thế giới bên ngoài thì ít nhất cũng là tương đương với Khai Thiên thượng phẩm.

Chúc Cửu  m thật sự ở lại trong phủ đệ, tuyển chọn phòng ngủ tốt nhất, nơi vốn là chỗ ở của Dương Khai.

Cả ngày không có việc gì, nàng ta dẫn theo Nguyệt Hà và Lô Tuyết đi tham quan Tinh Thị, mua thật nhiều đồ vật loạn thất bát tao, quả thực làm cho người ta cảm thấy vô cùng cạn lời. Nàng ta là Thánh Linh Thiên Nguyệt Ma Chu, trước đó một mực sống trong thâm sơn ở Đại Hoang, mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy thế giới bên ngoài náo nhiệt thì cũng không khỏi cảm thấy có hơi mới la ̣.

Dương Khai thì bị nàng ta làm cho không hiểu đầu đuôi ra sao. Nữ nhân này chỉ nói rằng mình phải làm giúp nàng ta một chuyện, cụ thể muốn làm gì thì nàng ta lại không nói, chỉ nói đến lúc đó liền biết được, làm cho hắn như lọt vào trong sương mù.

Bất quá đã là thỉnh cầu của Thánh Linh thì tất nhiên là không thể coi thường được, Dương Khai cũng chỉ có thể gấp rút tu luyện một phen.

Chỉ tiếc là hắn hiện tại không bột đố gột nên hồ, lực lượng  m Dương Ngũ Hành trong đạo ấn đang dừng lại tạ hành Kim, nếu không có lực lượng hành Kim thích hợp thì hắn sẽ không có cách nào tiếp tục cô đọng lực lượng vào trong đạo ấn. Hành Thủy thì ngược lại đã có một phần, thế nhưng nếu như không ngưng tụ được hành Kim, vậy thì hắn căn bản là không có cách nào ngưng tụ hành Thủy.

Hắn chỉ có thể mỗi ngày phục dụng Long Huyết Đan cường hóa nhục thân, làm tinh thuần lực lượng huyết mạch, sau đó lại đi lĩnh hội thần thông Mộc Thổ.

Thoắt cái đã là mười mấy ngày sau, Dương Khai bỗng nhiên cảm thấy chấn động trong lòng, vội vàng lấy ra một viên liên lạc châu, tinh thần đắm chìm vào trong đó, ngay sau đó vui mừng quá đỗi, đưa tin qua nói: "Từ huynh, ngươi không sao chứ?"

Viên liên lạc châu này chính là thứ hắn dùng để liên lạc với Từ Chân, trước đó Từ Chân bỗng nhiên không có tin tức làm cho Dương Khai có hơi lo lắng, cũng không biết hắn còn sống hay đã chết, ai ngờ hiện tại Từ Chân lại chủ động gửi tin qua.

"Còn chưa có chết, bất quá tình cảnh không ổn!" Từ Chân trả lời. "Xảy ra chuyện gì rồi? Lúc trước vì sao không có tin tức vậy? Những

người khác đâu?"

"Những người khác tạm thời vô sự, bất quá cuộc sống sau này cũng sẽ không quá tốt. Dương huynh ngươi cũng phải chuẩn bị đi, ngươi phong mang tất lộ, sớm muộn gì cũng sẽ bị để mắt tới."

"Có ý gì?" Dương Khai không hiểu: "Bị ai để mắt tới?"

Từ Chân nói: "Dương huynh đã từng nghe qua về người gánh chịu chưa?"

"Chưa từng nghe qua."

Từ Chân nói: "Ta đây cũng nhờ đọc qua một chút ghi chép trong điển tịch của tổ tông thì mới biết được, vốn ta không coi những thứ đó ra gì, bây giờ mới biết đó là sự thực, trong Thái Khư cảnh, không chỉ có một đầu Thánh Linh là Côn Sa."

Dương Khai ha ha gượng cười nói: "Cái này ta biết rồi."

Từ Chân ngạc nhiên không thôi: "Sao ngươi biết được? Ngươi đụng phải rồi à?"

Dương Khai đau đầu nói: "Đâu chỉ đụng phải, bây giờ trong phủ đệ của ta liền có một tôn."

Từ Chân thật lâu không có hồi âm, Dương Khai còn tưởng rằng hắn lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn, liên tục gửi tin qua, lúc này Từ Chân

mới trả lời: "Dương huynh ngươi quả nhiên đã bị để mắt tới, nếu như thế, vậy liền thuận tiện giải thích cho ngươi. Vị Thánh Linh kia ở chỗ ngươi có phải nói với ngươi rằng muốn ngươi giúp nó một chuyện đúng không?"

Dương Khai kinh ngạc: "Sao Từ huynh lại biết được việc này vậy?"

Từ Chân dở khóc dở cười: "Bởi vì ta cũng vậy a, chúng ta thật đúng là đồng mệnh tương liên."

Nhấn Mở Bình Luận