Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Mạng nhện kia phong thiên tỏa địa, làm cho Dương Khai không thể thôi động được cả Không Gian Pháp Tắc, chỉ có thể trơ mắt nhìn mạng nhện kia rơi xuống. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, một vầng mặt trời từ từ bay lên sau lưng hắn.

Kim Ô Chú Nhật thần thông pháp tướng!

Nhưng chỉ một chớp mắt sau, mạng nhện liền triệt để bao trùm lấy Dương Khai, mặt trời nhỏ vừa mới dâng lên cũng ngay lập tức tan thành mây khói.

Mạng nhện nhìn như hữu hình hữu chất, nhưng sau khi rơi lên trên người hắn thì liền cấp tốc dung nhập vào trong cơ thể của hắn, rồi biến mất không thấy đâu nữa. Ngay sau đó, Dương Khai liền cảm giác trong cơ thể của mình nhiều hơn một tầng giam cầm vô danh cường đại, làm cho một thân lực lượng của hắn đều quay vòng mất linh.

"Tiền bối!" Dương Khai vừa kinh vừa sợ, nhìn chằm chằm Chúc Cửu

m, nói: "Tiền bối muốn làm gì?"

"Đừng sợ." Chúc Cửu  m chậm rãi đứng dậy, ôn nhu khẽ nói: "Ngươi phải biết ta không có ác ý với ngươi, ngươi là người gánh chịu do ta tuyển định, ta chỉ là muốn giúp ngươi tăng thực lực lên thôi."

"Tăng thực lực lên cần dùng đến thủ đoạn như thế này ư?" Dương Khai không ngừng cười lạnh, trong lòng vạn lần không tin, hắn luôn cảm thấy yêu nữ này muốn làm loạn gì đó.

Hơn nữa, được người khác giúp đỡ, cưỡng ép gia tăng thực lực lên chưa hẳn là chuyện tốt, nói không chừng chính là dục tốc bất đạt, phá hỏng căn cơ của mình.

Chỉ có điều làm cho hắn có hơi nghĩ không thông chính là, Nguyệt Hà lại cũng thành đồng lõa, quay đầu về phía nàng nhìn lại, Dương Khai đau lòng nhức óc.

Nguyệt Hà rõ ràng có hơi áy náy, không dám đối mặt với hắn, chỉ dám nói khẽ: "Thiếu gia, ta cũng vì muốn tốt cho ngươi."

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn qua Chúc Cửu  m nói: "Xin hỏi tiền bối muốn giúp ta tăng thực lực lên như thế nào?"

"Ngươi đi theo ta." Chúc Cửu  m nói một tiếng, rồi cất bước đi ra ngoài.

Dương Khai tuy bị giam cầm một thân lực lượng, nhưng lại không bị

hạn chế hành động. Hắn hung tợn trừng Nguyệt Hà và Lô Tuyết một cái, làm cho hai nữ tử này đều rụt cổ lại, sau đó mới đuổi theo bộ pháp của Chúc Cửu  m.

Một nhóm bốn người này nhanh chóng đi tới một căn mật thất dưới lòng đất. Chúc Cửu  m vung tay lên, vách tường trong mật thất sáng lên đạo đạo quang mang, chiếu sáng rõ ràng rành mạch mật thất to lớn này.

Dương Khai ngạc nhiên nhìn chằm chằm, hắn thật sự không biết bên dưới phủ đệ của mình từ khi nào nhiều ra một cái mật thất như thế này. Cái này hiển nhiên là thủ bút của Chúc Cửu  m, trên nền đất của mật thất có từng đạo khe rãnh, trong khe rãnh chảy xuôi chất lỏng màu đỏ như máu, cũng không biết là cái gì, thoạt nhìn giống như là máu tươi, nhưng lại không có bất kỳ mùi máu tanh nào.

Những đạo khe rãnh kia phủ kín mặt đất, phác hoạ ra một trận đồ cực kỳ phức tạp và vô cùng huyền diệu, ở trong đại trận vô danh này có một cái tế đàn nho nhỏ tinh xảo đứng sừng sững.

"Đi lên." Chúc Cửu  m bĩu môi với Dương Khai.

Dương Khai nghiêng đầu, không thèm để ý tới nàng, trong lòng cấp tốc suy nghĩ đối sách, hắn đến bây giờ còn không biết Chúc Cửu  m rốt cuộc muốn làm gì.

"Tính tình trẻ con!" Chúc Cửu  m cười khẽ, bắt lấy cổ áo của Dương Khai rồi ném hắn lên tế đàn. Lực lượng giam cầm trong cơ thể hắn đột nhiên xiết chặt lại, Dương Khai liền bị bắt ngồi yên trên tế đàn.

Dương Khai giận dữ, nhìn qua Nguyệt Hà cùng Lô Tuyết nói: "Hai nữ tử nhẫn tâm các ngươi, thật sự đứng xem nàng ta ngâm chết ta như vậy ư?"

Lô Tuyết đỏ mặt, lắp bắp nói: "Chúng ta không phải là đối thủ của nàng."

Trong mắt Nguyệt Hà lóe lên một tia giãy dụa, không nói một lời.

Chúc Cửu  m ha ha cười nói: "Đây đều là ý tứ của bản cung, ngươi trách các nàng cũng vô dụng."

Dương Khai đối xử lạnh nhạt nhìn nàng: "Ta tất nhiên biết đây là ý tứ của ngươi, chẳng qua hiện nay ngươi cũng nên nói ra đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì."

"Đoạt Linh Chi Chiến sắp bắt đầu."

Chúc Cửu  m thở dài một tiếng: "Ngắn thì một năm, lâu là hai ba năm, Vô Lão Chi Địa sẽ liền mở ra!"

Tin tức giống như những gì Từ Chân nói cho hắn biết, xem ra quả nhiên đúng như lời Từ Chân nói, những này Thánh Linh sinh ra lớn lên ở đây, có cảm giác nhạy cảm không gì sánh được đối với biến

hóa của vùng thiên địa này. Chu Yếm kia đã có cảm giác, Chúc Cửu  m tất nhiên cũng có thể phát giác ra được.

Nhìn thấy Dương Khai không hề kinh ngạc, Chúc Cửu  m trái lại cũng có hơi kinh hãi, nhưng nàng vẫn tiếp tục nói: "Ngươi có biết trong Thái Khư này có bao nhiêu Thánh Linh hay không?"

Dương Khai âm dương quái khí nói: "Sao ta biết được?" “Khoảng chừng một trăm!"

Dương Khai nghe thấy vậy thì liền run lên, lúc trước mặc dù hắn biết Thái Khư cảnh không chỉ có một vị Thánh Linh, nhưng hắn không ngờ rằng lại có nhiều như vậy. Khoảng chừng một trăm, đây chẳng phải là có trên trăm tên Thánh Linh hay sao?

Đây là con số kinh khủng đến cỡ nào? Trên trăm tên Thánh Linh này đều tương đương với Khai Thiên thượng phẩm, nếu tất cả bọn hắn thoát ra khỏi Thái Khư, vậy thì e rằng những động thiên phúc địa kia cũng khó có thể chống lại được.

"Bỏ qua những gia hỏa tâm không có chí lớn, gặp sao yên vậy kia, đám lão bất tử một lòng muốn thoát ly Thái Khư chiếm khoảng chừng hơn phân nửa số đó." Nàng chính là một thành viên của nhóm lão bất tử kia, hơn phân nửa, vậy ít nhất cũng phải cỡ 60~70 tên.

"Bọn gia hỏa này ai nấy cũng đều có người gánh chịu của mình, nói

một cách khác, ở trong Đoạt Linh Chi Chiến, mục tiêu của bọn hắn và ngươi là nhất trí, đều là muốn cướp đoạt một phần cơ duyên duy nhất kia!"

"Vậy thì sao?" Dương Khai tỏ vẻ kiệt ngạo nói.

"Thực lực ngươi tuy mạnh, nhưng cũng chưa chắc có thể cười đến cuối cùng." Chúc Cửu  m khẽ thở dài một tiếng, người gánh chịu trước đó của nàng cũng giống hệt như vậy. Trong tất cả những người gánh chịu, thực lực của hắn tuyệt đối đứng đầu, nhưng cuối cũng vẫn đã chết rồi, làm nàng không thể rời khỏi nơi đây: "Cho nên ngươi cần trở nên càng mạnh hơn."

Dương Khai trầm giọng nói: "Ta cũng muốn trở nên mạnh hơn, thế nhưng thủ hạ của ngươi lại không tìm thấy thứ mà ta câ ̀n. . ." Nói đến đây, hắn bỗng nhiên giật mình, dường như ý thức được gì đó, sắc mặt hắn lập tức chuyển sang màu vàng đất.

Chúc Cửu  m nhẹ nhàng cười: "Xem ra ngươi đã hiểu, vậy liền dễ làm hơn nhiều."

Nàng ta vung tay lên, từng loại bảo vật hành Kim lơ lửng giữa không trung, đếm sơ sơ có tận mười mấy dạng, mỗi một dạng bảo vật hành Kim đều tản ra lực lượng hành Kim nồng đậm, mỗi một dạng đều thuộc cấp bậc lục phẩm!

"Thái Khư Thiên Địa pháp tắc cổ quái, Khai Thiên trở lên không có cách nào phát huy ra toàn bộ lực lượng, ngươi cô đọng lục phẩm và cô đọng thất phẩm không có gì khác biệt, bất quá nếu như bây giờ luyện hóa thì thực lực của ngươi sẽ lại tăng lên một cách rõ ràng, nhìn, ta tìm tới cho ngươi nhiều bảo vật hành Kim như vậy, ngươi muốn loại nào?"

Cũng không đợi cho Dương Khai kịp trả lời, Chúc Cửu  m liền tự giới thiệu: "Nguyên Từ Thần Thạch này chắc ngươi cũng có, nếu như cô đọng nó, có thể tu ra thần thông Nguyên Từ Thần Quang, uy năng không tầm thường, còn có Vạn Tái Đồng Mẫu này, cũng là lựa chọn tốt, đây là Huyễn Thải Tinh Sa, còn có. . ."

Nàng ta oanh oanh yến yến giới thiệu từng loại bảo vật hành Kim ở bên kia, nhưng trong mắt Dương Khai thì nó lại có vẻ ác độc không gì sánh được.

Nàng tuyển định Dương Khai là người gánh chịu, mấy năm này đúng là đã đại lực vun trồng Dương Khai, ngay cả Nghịch  m Dương Ngũ Hành Huyền Vũ Tâm Kinh cũng truyền thụ xuống mà không hề giữ lại một chút nào, tại thời điểm Dương Khai luyện hóa hành Thủy thì nàng ta cũng tự mình thay hắn tọa trấn.

Nhưng nguyên nhân của tất cả những thứ này, cũng không phải là nảy sinh lòng tốt vô duyên vô cớ, mà là vì Dương Khai thực lực càng

mạnh, hy vọng của nàng cũng sẽ càng lớn. Bây giờ Đoạt Linh Chi Chiến sắp mở ra, thời gian còn thừa không nhiều, nàng cũng không thể dung túng Dương Khai giống như trước đó nữa. Bất luận Dương Khai có nguyện ý hay không, nàng vẫn sẽ triệt để bù đắp lực lượng  m Dương Ngũ Hành trong đạo ấn cho hắn, để cho Dương Khai có thể phát huy ra lực lượng càng mạnh hơn.

Cho nên mới có một màn bây giờ.

Một lát sau, Chúc Cửu  m nói: "Tuyển một dạng đi, nếu không ta giúp ngươi tuyển."

Dương Khai nhắm mắt lại, thử nghiệm thôi động lực lượng đạo ấn, phá giải phong ấn trong cơ thể.

Chúc Cửu  m thấy thế thì nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vậy thì liền tùy tiện." Nàng khoát tay, bắt lấy một phần Huyễn Thải Tinh Sa, thu vào những đồ vật khác, sau đó bước tới bên người Dương Khai.

Dương Khai giương mắt nhìn nàng: "Ta sẽ không phối hợp."

Chúc Cửu  m tươi cười giống như muôn hoa khoe sắc: "Bản cung sao lại không biết ngươi sẽ không phối hợp, yên tâm, cũng không cần ngươi phối hợp, ta bố trí đại trận này chính là vì lúc này."

Dương Khai nghe thấy vậy thì liền giật mình, hắn vốn cho rằng mình không phối hợp thì sẽ bình an vô sự, dù sao mình cũng là người

ngưng tụ lực lượng đạo ấn. Nhưng hiện tại xem ra, hắn vẫn quá coi thường thủ đoạn của Chúc Cửu  m rồi, trước đó hắn đã cảm thấy đại trận nơi này cực kỳ cổ quái, thì ra là để cưỡng ép thay mình ngưng tụ lực lượng hành Kim.

Trận pháp này còn có công hiệu như thế nữa ư?

Hắn không biết lời nói của Chúc Cửu  m là thật hay giả, cũng không kịp thăm dò. Chỉ thấy Chúc Cửu  m đã khoanh chân ngồi ở trước mặt hắn, cách hắn nhiều nhất ba thước, thần sắc nghiêm túc nói: "Sẽ có một chút đau đớn, ngươi thoáng nhẫn nại một hai, nếu không muốn khó chịu thì ngoan ngoãn phối hợp là được."

Nói xong, nàng ta bắt đầu bấm niệm pháp quyết, biến hóa không thôi. Từng đạo tơ nhện thật nhỏ nhô ra từ trong năm ngón tay của nàng ta, đếm mãi không hết, tơ nhện kia thò vào trong Huyễn Thải Tinh Sa, từ đó hấp thu lực lượng hành Kim của Huyễn Thải Tinh Sa.

Chúc Cửu  m đưa một tay ra, tơ nhện bỗng nhiên nhảy ra, lọt vào trong trận đồ.

Đại trận bắt đầu vận chuyển, ầm ầm một trận, chất lỏng màu đỏ như máu chảy xuôi trong những đường rãnh kia, tràn vào trong tế đàn tinh xảo nho nhỏ, hội tụ vào người Dương Khai.

Vô số tơ nhện giấu trong những chất lỏng kia thuận theo lỗ chân

lông của Dương Khai, tiến vào trong cơ thể của hắn.

Dương Khai kêu rên, chỉ cảm thấy mình lập tức bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, đau gần như muốn nhảy dựng lên. Ngay sau đó, từng tia lực lượng hành Kim xâm nhập vào trong cơ thể của hắn, phóng thẳng về đạo ấn bên kia.

Dương Khai quá sợ hãi, liều mạng phản kháng, nhưng căn bản là không làm nên chuyện gì.

Tập trung tinh thần, mắt thấy từng tia lực lượng hành Kim kia sắp tẩm nhiễm vào trong đạo ấn của mình, Dương Khai bỗng nhiên cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi lên mặt Chúc Cửu  m, diện mục dữ tợn nói: "Ngươi dám làm như thế, ta sẽ lập tức chết ở chỗ này!"

Động tác của Chúc Cửu  m hơi chậm lại, căp mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm Dương Khai, giống như muốn nhìn ra hư thực trong lời nói của hắn, một lát sau nàng mới khẽ cười một tiếng: "Hù dọa ta làm gì, bản cung cũng không dễ bị dọa như vậy đâu."

Nói xong liền tiếp tục thi triển động tác.

Dương Khai cắn răng gầm nhẹ: "Ta lấy đạo ấn của bản thân để phát thệ!"

Nụ cười trên khuôn mặt Chúc Cửu  m chậm rãi cứng đi, nàng ta

kinh ngạc nhìn qua hắn.

"Tới đi!" Dương Khai gầm nhẹ: "Ngươi dám phá hỏng đạo ấn của ta, ta liền tự sát cho ngươi xem!"

Sắc mặt của Chúc Cửu  m âm trầm đến mức co ́thể chảy ra nước: "Ngươi dám uy hiếp bản cung?"

"Ngươi tự cho phép làm mùng một, vậy cũng đừng trách ta làm mùng mười lăm!" Dương Khai liên tục cười lạnh: "Ta chí tại thất phẩm, ngươi đã sớm biết, bây giờ lại dụng ý khó dò phá hỏng đạo ấn của ta, phát rồ cưỡng ép thay ta ngưng tụ hành Kim lục phẩm, ta há có thể buông tha cho ngươi!"

"Ngươi không sợ bản cung giết ngươi?" Sát cơ nồng đậm trong mắt Chúc Cửu  m.

Dương Khai cười nhạo: "Đoạt Linh Chi Chiến sắp mở ra, ngắn thì một năm, lâu là hai ba năm, trong một chút thời gian này, ngươi có thể tìm được người gánh chịu thích hợp ở đâu đây? Cho dù ngươi tìm được, ngươi lại có bao nhiêu thời gian để vun trồng hắn? Đến lúc đó, hắn nhất định thất bại thảm hại trong Đoạt Linh Chi Chiến, ngươi cũng đừng hòng nhảy ra khỏi lồng giam Thái Khư cảnh, đừng hòng thấy được sự đặc sắc ở ngoại giới."

"Hỗn trướng!" Chúc Cửu  m giận dữ , tức giận đến mức toàn thân

phát run.

Dương Khai thở dài một tiếng: "Người ưu tú như ta quá khó tìm, ta thật sự lo lắng thay cho ngươi đó."

Nhấn Mở Bình Luận