Những hoa nhung này cũng không biết là thứ gì, cực kỳ hung hiểm, võ giả một khi nhiễm sẽ bị ăn vào trong huyết nhục, trong thời gian cực ngắn bị thôn phệ, hóa thành xương khô.
Nhưng Kim Ô Chân Hỏa sao mà bá, những hoa nhung này căn bản là không thể ngăn cản.
Ba phe nhân mã kia chết thì chết, trốn thì trốn, trong sơn cốc rất nhanh chỉ còn lại mình Dương Khai.
Cất bước đến phía trước, bước vào thế giới bồ công anh kia, hoa cầu phân giải, hoa nhung lần nữa nhảy múa.
Quanh thân Dương Khai liệt diễm quay cuồng, rất mau đến trước dây leo, cúi người ngửi, hương khí hợp lòng người, thần sắc không khỏi chấn động.
"Đồ tốt!" Dương Khai tán thưởng không thôi, tuy không biết đại dược này cụ thể có công hiệu gì, nhưng không thể phủ nhận, đây tuyệt đối là linh dược cực kỳ hiếm có.
Lấy tay chộp tới quả mọng kia, chuẩn bị lấy quả mọng này xuống.
Ngay vào lúc này, dị biến nảy sinh, xuy xuy xuy xùy một tiếng rất nhỏ truyền ra lúc, mặt đất bỗng đâm ra từng sợi rễ, sợi rễ kia lấy tốc độ cực nhanh quấn quanh Dương Khai.
Oanh một tiếng, cả người Dương Khai biến mất, trực tiếp bị kéo vào sâu trong lòng đất.
Ba hơi sau, Dương Khai phá đất phóng lên, giận tím mặt!
Hắn nhất thời không quan sát, lại bị một gốc đại dược ám toán, vừa rồi quấn những sợi rễ chặt lấy hắn hiển nhiên là dây leo này làm, mặc dù sợi rễ kia lực lớn, nhưng cũng không cản được hắn bộc phát.
Cắn răng cười lạnh: "Vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt, đáng tiếc ngươi khinh người quá đáng!"
Lấy tay bắt tới dây leo kia.
Hắn vốn định lấy quả mọng kia thôi, nhưng sau khi ăn một lần thua thiệt lập tức thay đổi chủ ý, muốn dời cả cây dây leo này đi.
Nhưng hắn còn chưa bắt được dây leo, dây leo kia bỗng run run một hồi, từng sợi rễ từ dưới đất rút ra, dây leo cũng mọc ra mấy nhánh mầm, chỉ một thoáng, dây leo này giống như là mọc ra tay chân, sau đó như một làn khói bỏ chạy nơi xa.
Dương Khai sợ ngây người.
Kinh ngạc nhìn nhìn đại dược kia, thất thần tại chỗ. Đại dược này, thành tinh!
Dương Khai vừa mừng vừa sợ, trước đó bị dây leo này ám toán hắn đã cảm thấy đại dược này có vẻ không tầm thường, bây giờ xem ra quả là thế, không biết linh dược này đã sống bao nhiêu năm, đã ra đời linh trí, có bản năng, biết được xu phúc tị họa, phát giác không ổn chủ động bỏ chạy.
Đại dược như thế tuyệt đối dược hiệu phi phàm, phóng nhãn toàn bộ 3000 thế giới cũng không tìm được bao nhiêu.
Dưới sự mừng rỡ, lắc mình một cái phía trước tới dây leo, mỉm cười: "Trước mặt bản tọa, ngươi co ́thể trốn đi đâu? Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi."
Đại thủ chụp xuống, không gian trói buộc.
Dây leo vũ động cành lá, cắt ra không gian, quấn quanh tay chân Dương Khai, trên nhánh mầm như cánh tay kia hóa ra một nắm đấm, oanh tới mặt Dương Khai.
Dương Khai lại bị kinh ngạc, sau khi chấn kinh đã bị dây leo một quyền đánh vào mũi, kim tinh ứa ra.
Thừa dịp này, dây leo kia lần nữa thoát khỏi đi, tiếp tục đào mệnh.
Dương Khai che mũi, nước mắt rầm rầm chảy xuống, thẹn quá hoá giận đưa tay tế ra Thương Long Thương, tức giận ném ra phía trước, trường thương phá không, như Cự Long múa trời, Thương Long Thương vô cùng tinh chuẩn cắm ngay phía trước dây leo, long uy tràn ngập, thiên địa run rẩy.
Dây leo ngừng chân, run lẩy bẩy.
Dương Khai hơi ồ ồ, từng bước một tiếp cận tới, vừa đi vừa xoa cái mũi.
Phù phù một tiếng, dây leo mềm nhũn đi, quỳ rạp xuống đất, hóa thành một tiểu nhân nhi cao nửa thước, có tay có chân, mặt có thất khiếu, trên đỉnh đầu là một chuỗi bồ đào.
Nhìn xem Dương Khai đến gần, lập tức đưa tay hái một quả bồ đào tím đỏ xuống, hai tay dâng, miệng nói tiếng người: "Đại gia tha mạng, tiểu nhân nguyện dâng lên một linh quả, cầu đại gia cho con đường sống!"
Dương Khai cũng không lo được cái mũi nữa, trừng mắt, cả kinh nói: "Ngươi. . . Ngươi co ́thể hoá hình?"
Đại dược này quả thật thành tinh, không ngờ có thể hóa thành hình người, nhìn như là tiểu lão đầu, không biết đã sống bao nhiêu năm
tháng.
Vạn vật có linh, cơ duyên đê ́n có thể khai linh trí, trên đời này không chỉ có sinh linh có máu thịt mới có thể như vậy, đá, ngọc tinh, dược cũng có thể như vậy, chỉ là không có huyết nhục, loại này tu hành cực kỳ khó khăn, thường thường cần vô tận tuế nguyệt, đại dược này có linh trí, có thể hóa thành hình người, thậm chí có thể nói tiếng người, có lẽ đã được mấy vạn năm hạnh.
Đại dược như thế, có thể xưng là thánh dược!
Tiểu lão đầu ngẩng đầu, cười rất nịnh nọt, chợt duỗi ra một chân, quét về phía Dương Khai, trực tiếp quật ngã Dương Khai xuống đất, sau đó cười lớn đào tẩu: "Tên quỷ ngươi mà cũng muốn quả của Bồ đại gia sao haha!"
Dương Khai xoay người lên, đưa tay bắt lấy Thương Long Thương, mặt đen như đáy nồi, miệng lẩm bẩm: "Giết chết ngươi, nhất định phải giết chết ngươi, ăn sạch ngươi!"
Một lát sau, phù phù một tiếng, tiểu lão nhân quỳ rạp xuống đất, hai tay dâng một quả bồ đào, tội nghiệp nói: "Đại gia tha mạng, tiểu nhân cũng không dám nữa!"
Dương Khai cười lạnh, nắm chặt nắm đấm, đè vào gáy hắn, dùng sức đè, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói đi, ngươi muốn chết như thế
nào!"
Tiểu lão nhân bị nhấn cho khuôn mặt vặn vẹo, cầu xin tha thứ không thôi: "Đại gia đừng nhấn nữa, đầu sắp nát. . . A, vẫn rất thoải mái." Hai sợi rễ gãi gãi khuôn mặt, ngũ quan trầm tĩnh lại, vẻ mặt thoải mái.
Dương Khai chán nản, lấy ra một đoàn Kim Ô Chân Hỏa, chậm rãi tới gần hắn.
Tiểu lão nhân lần nữa vặn vẹo mặt, giãy dụa lấy muốn thoát khốn, lắc đầu không thôi: "Đừng a, không muốn không muốn, ta sẽ bị thiêu chết."
"Thiêu chết xong hết mọi chuyện, vừa vặn nấu một nồi thuốc, uống nhất định có thể kéo dài tuổi thọ, thực lực tăng nhiều!" Dương Khai diện mục dữ tợn đáng sợ.
"Ta có độc, không thể ăn, ăn sẽ độc chết ngươi." Tiểu lão nhân hoảng sợ kêu to, mắt thấy Dương Khai thờ ơ, vội vàng tung ra đòn sát thủ: "Đừng giết ta, ta có thể dẫn ngươi đi tìm thuốc khác, bọn hắn ăn ngon hơn."
Dương Khai dừng tay: "Thuốc khác? Giống như ngươi sao?"
Tiểu lão nhân gật gù đắc ý: "Có vài thứ giống như ta, có oắt con vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, ăn nhất định rất ngon."
Oắt con trong miệng hắn hẳn là một số thực vật chưa hóa hình, mặc dù chưa hóa hình, cũng hẳn là đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, nếu bị võ giả phát hiện, nhất định có một phen tranh đoạt.
"Ngươi có biết có một gốc cây ăn quả, phía trên kết xuất một loại linh quả, mỗi lần chỉ có thể hái xuống một viên sẽ biến mất!" Dương Khai hỏi, hắn đang lo không biết đi đâu tìm Tiên Thiên Quả Thụ, không ngờ đụng phải một gốc thánh dược hiếm thấy, vừa vặn có thể tìm hiểu chút tin tức.
"Ngươi nói cây ăn quả kia?" Tiểu lão nhân nghĩ nghĩ, "Ta biết a, lão già kia còn già hơn ta, rất không dễ động vào."
Dương Khai đại hỉ: "Mang ta đi, tha cho ngươi khỏi chết!"
Tiểu lão nhân cũng đại hỉ, hai mắt tỏa sáng: "Thật?" Bỗng lại một mặt nghi ngờ nhìn Dương Khai: "Ngươi thề đi!"
Dương Khai gõ đầu hắn: "Sinh tử của ngươi giờ trong tay ta, còn muốn ta thề?"
Tiểu lão nhân ủy khuất bưng bít lấy cục u to trên đầu. "Vừa rồi quả mọng kia. . ." Dương Khai nhìn đỉnh đầu hắn. Tiểu lão nhân dâng lên quả mọng kia: "Ở chỗ này đây." Dương Khai tiếp nhận, quan sát tỉ mỉ một phen, phát hiện thứ này
giống một quả bình thường, mà bên trong tích chứa linh lực lại cực kỳ kinh người, nếu ăn vào hẳn có công dụng khôi phục, thậm chí chữa thương.
Há miệng nhét vào trong miệng, cắn nát vỏ trái cây, chỉ cảm thấy linh lực tinh thuần không gì sánh được nổ tung trong miệng, như một vũ trụ nhỏ nổ tung trong miệng.
Dương Khai vội vàng phong bế miệng mũi, lại vẫn không ức chế được linh khí thuận thất khiếu tràn ngập ra, trong phạm vi bách trượng, linh khí mờ mịt.
Tiểu lão nhân sầu vân thảm vụ, thở dài không ngừng: "Từ nay về sau, Bồ Bách ta Hùng phải đổi tên thành Bồ Cửu Thập Cửu Hùng!"
Thật lâu sau, Dương Khai mới thở nhẹ một hơi, cảm thấy toàn thân trên dưới dùng không hết khí lực, huyết nhục nhúc nhích không ngớt, một thân tinh huyết cực lực chảy xuôi.
Linh quả này dược lực xác thực rất mạnh, tuy nói không đến mức có thể nhục bạch cốt hoạt tử nhân, nhưng chỉ cần có một hơi, quả này có thể khởi tử hồi sinh. Dương Khai quay đầu nhìn Bồ Bách Hùng, giờ đã thuận mắt hơn rất nhiều
"Đừng động ý đồ xấu gì, còn dám chạy trốn, bị ta bắt được nhất định ăn ngươi." Dương Khai hung tợn uy hiếp.
Bồ Bách Hùng cuống quít gật đầu; "Không trốn không trốn, trốn không thoát."
"Mang ta đi tìm cây ăn quả kia!" Dương Khai phân phó nói.
Bồ Bách Hùng nhảy lên một cái, ngồi trên vai Dương Khai, chỉ dẫn phương hướng cho hắn.
Bồ Bách Hùng là địa đầu long Vô Lão Chi Địa, hắn ở đây đã rất lâu, hiểu ro ̃rất nhiều về Vô Lão Chi Địa, mà lại hắn sớm đã hoá hình, những năm này tại Vô Lão Chi Địa hối hả ngược xuôi, kiến thức rộng rãi, có hắn chỉ đường, Dương Khai có thể bớt đi không ít chuyện.
Một đường tránh đi rất nhiều nguy hiểm, mà dưới sự chỉ điểm của Bồ Bách Hùng, Dương Khai cũng thu hoạch rất nhiều thiên tài địa bảo, có điều vẫn chưa gặp được thánh dược như Bồ Bách Hùng, theo Bồ Bách Hùng nói, toàn bộ Vô Lão Chi Địa, thánh dược co ́thể hoá hình như hắn, tổng cộng số lượng mười ngón, mà lại tên nào cũng gian hoạt như quỷ, rất khó bắt được, hắn sở dĩ lật thuyền trong mương, chủ yếu là không nghĩ tới Dương Khai không sợ những hoa bồ công anh kia, chờ đến khi nhận ra, muốn chạy trốn đã không kịp.
Mấy ngày sau, Dương Khai đi tới trước một đầm lầy.
Bồ Bách Hùng vẻ mặt nghiêm túc: "Lão gia, nơi này rất nguy hiểm, ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng rơi xuống, té xuống hai người chúng ta phải chết ở chỗ này!"