Thấy Dương Khai không muốn buông tha, hắn giận dữ: "Họ Dương kia, chớ cho rằng Cẩu mỗ sợ ngươi, Cẩu mỗ chỉ là không muốn tranh đấu vô vị, vô cớ la ̀m lơ ̣i người khác."
Dương Khai hắc hắc nhe răng cười: "Giết ngươi cũng không phải tranh đấu vô vị. . . Ngươi muốn sống cũng đơn giản, để Hồ Lô Đằng lại, ta sẽ không đuổi ngươi!"
nam tử họ Cẩu cả giận nói: "Vậy ngươi tiếp tục đuổi đi, xem ngươi đuổi nhanh, hay là ta chạy nhanh."
Nếu không phải trước đó bị Dương Khai đánh trúng một quyền, hắn cũng sẽ không chật vật như thế, bằng vào Hồ Lô Đằng trong tay, trong Thái Khư cảnh này, hắn lại cần phải e ngại ai? Chỉ là một quyền kia quả thực để hắn khó chịu, nếu không phải có Hồ Lô Đằng thủ hộ, dưới một quyền kia hắn sợ là phải bị oanh cho thịt nát xương tan.
Hai người một bên khôi phục một bên ồn ào không ngừng, hiển
nhiên đều không muốn để đối phương an tâm tĩnh dưỡng.
Lát sau, Dương Khai đứng dậy, xé mở màng mỏng, phóng tới phía trước.
Nam tử họ Cẩu quá sợ hãi, cũng không lo được khôi phục nữa, vội vàng bỏ chạy.
Mấy chục ngày sau đó, hắn có thể nói là sống không bằng chết, năng lực khôi phục của Dương Khai quá kinh dị, thường thường hắn mới khôi phục được một chút, Dương Khai đã tinh thần phấn chấn bám sát đến, ép hắn không thể không chật vật trốn chạy.
Thương thế trên người còn chưa được chữa trị bao nhiêu, chẳng những không có khôi phục bao nhiêu, ngược lại có dấu hiệu chuyển biến xấu.
Hắn biết không thể tiếp tục như vậy nữa, cứ kéo dài như thế, một ngày nào đó Dương Khai có thể đuổi kịp hắn, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả hoàn thủ lực lượng đều không còn.
Những ngày này, khoảng cách hai người đang không ngừng rút ngắn, ban đầu còn khoảng mười mấy bọt khí, bây giờ chi còn lại rải rác mấy cái, có thể nói là gần trong gang tấc. Đoạn đường này hắn cu ̃ng đang không ngừng thăm dò huyền bí trong thế giới quả này, ý đồ muốn lĩnh hội huyền cơ nơi đây, bỏ Thế Giới Quả này vào trong
túi, đáng tiếc nhiều ngày như vậy lại không thu hoạch được gì. Chẳng những hắn như vậy, Dương Khai cũng là như vậy.
Toàn bộ thế giới này do vô số bọt khí tạo thành, liên miên bất tuyệt, mỗi một bọt khí cơ bản đều giống nhau, nhìn không ra khác nhau chỗ nào.
Dương Khai mặc dù một đường truy sát, ép tên kia chật vật không chịu nổi, nhưng cũng âm thầm lo lắng, dù sao đã qua nhiều ngày như vậy, ai biết bên ngoài là tình huống như thế nào, vạn nhất bỏ qua thời gian Vô Lão Chi Địa đóng lại, chẳng phải là cả một đời bị vây ở chỗ này? Đến lúc đó hắn không có cách nào rời đi, sợ rằng bọn người Nguyệt Hà cũng phải gặp nạn. Nên Dương Khai truy sát càng tận hết sức lực, chỉ có mau chóng giải quyết tên này mới có thể nhanh chóng thăm dò ảo diệu nơi đây.
Lại một vòng điều tức, Dương Khai không thể khôi phục toàn bộ lực lượng, đứng dậy xé rách bọt khí, lập tức xông tới giết.
Lần này đối phương lại không chạy trốn, chỉ khoanh chân ngồi ở đó lạnh lùng nhìn sang, ánh mắt trong hung tàn mang theo một tia kiên quyết.
Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng, đâu còn không biết tên này bị mình làm cho bất lực, muốn liều mạng một lần.
Đây cũng là hắn hi vọng nhìn thấy.
Giây lát sau, Dương Khai đã xông qua mấy cái bọt khí, đi tới trong bọt khí kia, mấy chục ngày này, lần đầu hai người cách nhau gần như thế.
"Ngưng!" Dương Khai một tay bấm niệm pháp quyết, thôi động Không Gian Pháp Tắc, phong cấm không gian trong bọt khí này, kể từ đó, tên kia khôgn thể tuỳ tiện đào tẩu, trừ phi phá vỡ cấm chế không gian của hắn, mà nếu đối phương làm như thế, tất sẽ cho hắn cơ hội giết.
"Xem ra ngươi ta chỉ có thể sinh tử tương kiến, đáng tiếc đáng tiếc, vốn không muốn tiễn ngươi lên đường nhanh như vậy, là ngươi ép ta!" Cẩu ca thần sắc không hoảng hốt, ngược lại có một vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nói rồi, thở phào một hơi, chậm rãi đứng dậy, mà theo hắn đứng lên, khí thế vốn uể oải liên tục tăng lên!
Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: "Ai đưa ai lên đường còn chưa chắc chắn, khoác lác sớm như vậy, đợi lát nữa mặt không dễ nhìn."
Hai người ánh mắt va chạm, ẩn có ánh lửa chợt hiện. Chớp mắt sau, hai người đồng loạt ra tay, như thể cùng thương
lượng xong.
Dương Khai co ngón tay bắn ra, Nguyệt Nhận gào thét tập sát tới, bao phủ cả không gian, chỗ Nguyệt Nhận qua, không gian phá thành mảnh nhỏ.
Mà Cẩu cưa thì hai tay bấm niệm pháp quyết biến hóa, một viên cự chùy xoay tròn phá không lao tới.
Phá Đạo Pháp Ấn!
Môn thần thông này là đặc biệt nhằm vào đạo ấn, uy năng cực kì khủng bố, trước đó Dương Khai nếm qua một lần, Đinh Ất cũng suýt nữa chết dưới một chiêu này.
Đã từng gặp qua hai lần, Dương Khai đương nhiên sớm có phòng bị, phân ra một phần lực lượng vững chắc đạo ấn, đồng thời chém ra Nguyệt Nhận, vây quanh Phá Đạo Pháp Ấn giảo sát một trận.
Xuy xuy xuy xùy tiếng vang bên tai không dứt, trong nháy mắt, Phá Đạo Pháp Ấn không còn sót lại chút gì, Nguyệt Nhận uy năng không giảm trảm kích thẳng tới.
Cẩu chợt quát một tiếng, toàn thân tràn ngập hào quang màu vàng, thất phẩm Kim hành chi lực phóng ra, hóa thành một kim nhân, song quyền vung vẩy, nện trên Nguyệt Nhận, Nguyệt Nhận bị đập vỡ nát ra.
Kim hành chủ công phạt, kiên quyết bức người.
Dương Khai nhìn mà cực kỳ hâm mộ, Ngũ Hành chi lực hắn đã ngưng tụ gần đủ, bây giờ còn thiếu Kim hành, âm thầm ảo não, Thánh Linh tìm tới mình làm sao lại không phải Kim Ngột, mà lại là Chúc Cửu m? Nếu là Kim Ngột, vậy có thể mượn nhờ nội đan nó ngưng tụ thất phẩm Kim hành, như vậy hắn đã nửa bước Khai Thiên, chỉ kém m Dương là có thể thành tựu Khai Thiên cảnh.
Chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi, Chúc Cửu m tìm tới hắn làm người gánh chịu, như vậy Kim Ngột sẽ không tha cho hắn, đây cũng là nguyên nhân căn bản dẫn đến tranh đấu này.
Phá vỡ Nguyệt Nhận, Cẩu khí thế không ngã, thân hình thấp bé điêu luyện như một đầu Man Ngưu, lao đến Dương Khai, cực nhanh đến gần, Kim hành chi lực quanh quẩn nắm đấm oanh đến ngay ngực Dương Khai, quyền phong chưa đến, khí tức bức người đã ăn mòn tới, Dương Khai cảm thấy da thịt đau nhức, quần áo đều phá toái ra.
Hắn lại không tránh không né, thần sắc đạm mạc, chỉ cười lạnh nhìn Cẩu.
Sau một khắc, Cẩu sắc mặt biến hóa, chỉ vì vô luận hắn làm như thế nào, một quyền này lại đều không thể đến được Dương Khai, từ đầu đến cuối cách hắn nửa thước. Hắn rõ ràng cảm giác được mình
không ngừng mà lao đến phía trước, nhưng khoảng cách lại không rút ngắn mảy may, thật rất quỷ dị.
Lúc Dương Khai đoạt Thái Ất Tịnh Thần Thủy, tao ngộ thiên địa cấm chế, trong tham ngộ có đại thu hoạch, trên Không Gian Đại Đạo lại mở ra một cửa mới, những ngày này, thủ đoạn kéo dài không gian này vận dụng càng thành thạo.
Cẩu không thể rút ngắn khoảng cách, chính như hắn ngày đó không thể rút ngắn với máng bạch ngọc kia.
Mười hơi sau, Cẩu hậu kình không đủ, khí thế rơi xuống, ngay vào lúc này, Dương Khai một chỉ điểm ra, thản nhiên nói: "Chết!"
Trên đầu ngón tay kia, một con Kim Ô bay ra, hót vang một tiếng, cấp tốc phóng đại trong tầm mắt Cẩu, lập tức sẽ triệt để bao phủ.
Kim Ô Chân Hỏa khủng bố đến cực điểm, so với Kim Ngột chi lực của hắn cũng chỉ có hơn, nếu bị Kim Ô đốt trúng, thế tất không có kết quả gì tốt.
Nguy cơ sinh tử trước mắt, Cẩu cũng không dám có ẩn tàng, cánh tay lắc một cái, Hồ Lô Đằng như có linh tính vọt ra ngoài, xuyên qua Kim Ô, đánh sụp nó ra, đâm thẳng tới chỗ mi tâm Dương Khai, trên Hồ Lô Đằng, m Dương Ngũ Hành quanh quẩn, đột phá không gian kéo dài, chớp mắt đến gần.
Dương Khai hơi giương về sau, khó khăn tránh đi một kích này.
Cẩu đắc thế không tha, cầm trong tay Hồ Lô Đằng, xem như roi quất đến.
Dương Khai mấy lần xê dịch né tránh, lại đều không thoát khỏi được, mắt thấy sắp bị Hồ Lô Đằng bao phủ, lúc này chợt quát một tiếng, đưa tay, Thương Long Thương hiện thế, thương động theo tâm, đâm ra một thương.
Một thương này không có từ nào có thể nói, giống như chỉ là tiện tay một kích, lại diệu đến đỉnh phong. Lực lượng cuồng bạo nổ tung, Cẩu đau đớn kêu lên một tiếng, lùi lại mấy bước, Dương Khai cũng thoát khốn.
Ngựa không dừng vó, thương ra như rồng, hóa thành đầy trời thương ảnh trùm tới Cẩu.
Công thủ chớp mắt chuyển biến, Cẩu quá sợ hãi, vạn không nghĩ tới trên Thương Đạo Dương Khai lại xuất sắc như thế, thế công bị phá, chỉ có thể bị động phòng thủ.
Nhất thời, hai người đánh túi bụi, thế lực ngang nhau.
Nhưng mà càng là tiếp tục đánh, Cẩu càng hãi hùng khiếp vía, trường thương trong tay Dương Khai giống như vật sống, công phòng đầy đủ, mỗi lần côngvào đúng điểm yếu, để hắn không khỏi ra từng đợt
mồ hôi lạnh.
Hắn có thể được Kim Ngột chọn trúng, cũng không phải là tất cả đều là vận khí, các Thánh Linh lựa chọn người gánh chịu tự có tiêu chuẩn bình phán, nếu nội tình chưa đủ, các Thánh Linh cũng sẽ không ưu ái. Hắn có thể trở thành người gánh chịu dựa vào là thực lực bản thân! Được Kim Ngột nhiều năm vun trồng, tiến Vô Lão Chi Địa lại được Hồ Lô Đằng, vốn cho rằng phóng nhãn toàn bộ Thái Khư, không người là đối thủ của mình, ai ngờ lại còn có người có thể trong tay hắn chiếm thượng phong.
Mấy lần hiểm tượng hoàn sinh, Cẩu rốt cục xác định, chỉ bằng vào thủ đoạn hiện hữu, mình không phải đối thủ của Dương Khai, thanh trường thương trong tay đối phương kia tuyệt đối rất lợi hại, có thể cùng Hồ Lô Đằng giao phong mà không tổn hại, đồng thời ẩn ẩn còn lộ ra một cỗ Thánh Linh chi khí, để hắn bó tay bó chân.
Cắn răng một cái, Cẩu quát lên: "Vốn không muốn vận dụng một chiêu này, ngươi có thể khiến ta vận dụng chiêu này, có thể chết dưới một chiêu này, cũng là vinh hạnh của ngươi!"
Dương Khai thầm run lên, biết kẻ này muốn thi triển đòn sát thủ gì, đối phương có át chủ bài, hắn cũng còn có thủ đoạn chưa ra, lúc này cười lạnh nói: "Còn dám nói khoác mà không biết ngượng, đợi lát nữa đánh rụng răng ngươi!"
"Có phải nói khoác mà không biết ngượng hay không, chính ngươi thể hội một chút đi." Cẩu hừ lạnh một tiếng, quát lớn: "Lên!"
Nói rồi, lắc Hồ Lô Đằng, trên Hồ Lô Đằng kia bảy tiểu hồ lô nhao nhao lăn qua xuống.
Dương Khai phóng một thương, bứt ra lui lại, lạnh nhạt cảnh giác.
Hắn từng thấy qua bản sự của bảy tiểu hồ lô này, từng người đều cực kỳ bất phàm, trước đó cũng luôn âm thầm đề phòng, ai ngờ đối phương một mực không thi triển, bây giờ là muốn liều mạng sai?