Lại qua một hồi, tràng diện càng ngày càng hỗn loạn không chịu nổi, mọi người ai nấy cũng đều đang xông tới chỗ của Tiên Thiên Quả Thụ kia, nhưng lại không người nào có thể thành công. Một khi có người tới gần cây ăn quả trong phạm vi mười trượng, vậy thì sẽ liền nghênh đón sự công kích của tất cả những người còn lại.
Từng đạo bí thuật ẩn chứa lực lượng ngũ phẩm, lục phẩm thậm chí thất phẩm kia đánh xuống, ai mà có thể chịu đựng được?
Dương Khai tự cảm thấy nếu như mình không long hóa, vậy thì bản thân cũng chịu đựng không nổi, cho dù thi triển ra thân thể long hóa thì e rằng cũng không kiên trì được mấy giây.
Đã có mấy vị người gánh chịu vì vậy mà chết, bị sinh sinh đánh cho hài cốt vô tồn. Bọn hắn mặc dù cũng được Thánh Linh ở sau lưng đa ̣i lực vun trồng, nhưng trong loại tranh đấu này, lực lượng cá thể thực sự quá mức nhỏ bé, tùy tiện xuất thủ mà không nắm bắt đúng thời cơ sẽ chỉ gây nguy hại cho mình mà thôi.
Trong lúc tranh đấu, linh quả trên Tiên Thiên Quả Thụ kia đã triệt để hình thành, phát ra ánh sáng long lanh, trông có vẻ cực kỳ mê người. Tuy không có dị hương phiêu tán, nhưng nó cũng làm cho người ta không nhịn được mà muốn cắn lấy một ngụm, thử nghiệm hương vị ra sao.
Bỗng nhiên có một tiếng cười to vang lên tận mây xanh: "Đây chính là Tiên Thiên Linh Quả kia sao? Vậy Phương mỗ liền không khách khí thu nhận!"
Thuận theo âm thanh này vang lên, một bóng người cấp tốc tiếp cận hướng này.
Đông đảo người gánh chịu đang đánh nhau khí thế ngất trời khi nghe thấy vậy thì liền giận dữ, nhao nhao nhìn về phía bên kia, muốn nhìn một chút xem xem rốt cuộc là ai mà dám nói khoác không biết ngượng như vậy.
Bọn hắn tranh giành ở chỗ này lâu như vậy, căn bản là không ai có thê ̉tiến vào trong phạm vi mười trượng xung quanh cây ăn quả, giờ phút này người tới lại lớn tiếng như vậy, tất nhiên là làm cho người ta khó chịu.
Dương Khai thấy thế thì hai mắt tỏa sáng, khẽ quát: "Cơ hội tới, chuẩn bị động thủ!"
Hắn một mực chờ đợi đợi, tìm kiếm cơ hội tốt, cuối cùng thời cơ không phụ người hữu tâm.
Nghe hắn nói như thế, Khúc Hoa Thường cùng Cố Phán cũng đều biến sắc, bắt đầu âm thầm thôi động lực lượng.
Ở một bên khác, một bóng người giết vào trong chiến trường, nhào thẳng về phía Tiên Thiên Quả Thụ ở bên kia.
Xuy xuy xuy, tiếng xé gió không dứt bên tai, từng đạo bí thuật bí bảo nở rộ quang hoa, cùng nhau oanh kích về phía người kia. Nhưng người kia lại không hề sợ hãi, vẻ tươi cười trên khuôn mặt hắn không giảm, thẳng đến khi các loại công kích đông đảo đánh tới thì người đó mới thoắt đi một cái, trong miệng quát khẽ một tiếng: "Tuyên Cổ Bất Động Nguy Như Sơn!"
Lực lượng hành Thổ nồng đậm đến cực điểm tràn ra, vặn vẹo huyễn hóa ở bên ngoài cơ thể của người kia, trực tiếp tạo thành hư ảnh của một đầu cự quy. Cự quy kia nghiêm mật bảo hộ người này ở chính giữa, vô số công kích đánh lên trên hư ảnh của cự quy, nhưng chỉ có thể khiến cho hư ảnh kia hơi rung nhẹ mấy lần, cũng không làm cho người kia thương tổn mảy may.
"Cái này. . ." Có người nghẹn họng nhìn trân trối, trừng mắt thất thần nói.
Từ khi hỗn chiến bắt đầu đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người thể hiện ra khả năng phòng ngự dùng mãnh như vậy. Hư ảnh cự quy kia vừa ra liền tạo cho người ta một loại cảm giác vững như thành đồng, không thể phá giải.
"Hậu Thổ Huyền Quy!" Có người nhận ra lai lịch của hư ảnh cự quy kia.
Hư ảnh đã là Hậu Thổ Huyền Quy, vậy thì người tới tất nhiên là người gánh chịu của Hậu Thổ Huyền Quy, cũng chỉ có người gánh chịu của vị Thánh Linh kia mới có thể thôi động dạng bí thuật phòng ngự này!
Người tới chính là Phương Nhạc! Hắn trước đó từng gặp gỡ Dương Khai một lần, Dương Khai còn đánh cướp không gian giới chỉ của hắn, những ngày này cũng không biết đã chạy đi đâu, Tiên Thiên Quả Thụ xuất thế rốt cuộc dẫn dụ được hắn chạy ra.
Lực lượng hành Thổ của Hậu Thổ Huyền Quy ít nhất cũng là thất phẩm, muốn tạo thành nguy hại đối với dạng phòng hộ này, thủ đoạn bình thường căn bản là không có tác dụng, trừ phi có thủ đoạn cũng là thất phẩm hoặc là dùng Ngũ Hành tương khắc để ứng đối.
Sau khi nhìn thấy hư ảnh cự quy kia, lập tức có người thi triển ra lực lượng hành Mộc phẩm tướng không tầm thường. Sau đó lực lượng này biến thành từng đạo mộc ảnh đánh về phía Phương Nhạc.
Hư ảnh cự quy không ngừng chấn động, quang mang cấp tốc ảm đạm, nhưng Phương Nhạc cũng đã tiếp cận phạm vi mười trượng xung quanh cây ăn quả, còn đang muốn đưa tay bắt lấy linh quả trên gốc cây kia.
"Mang lên một cái xác rùa đen liền cho mình là vô địch thiên hạ rồi sao? Xem Đinh đại gia chém chết ngươi!" Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Đinh Ất giơ cao đại đao trên tay, toàn thân trên dưới bốc lên lửa nóng hừng hực, trên đại đao kia cũng có ánh lửa lượn lờ. Theo một đao kia chém xuống, một đầu quái điểu ba chân hót vang bay ra đánh về phía Phương Nhạc.
Đinh Ất là người gánh chịu của Thánh Linh Tất Phương, Tất Phương là Thánh Linh Hỏa thuộc tính, từng dùng nội đan của bản thân để thay Đinh Ất ngưng tụ lực lượng hành Hỏa.
Trước đó tại Tam Thiên Thế Giới Thụ kia, lúc Đinh Ất đánh nhau với nam tử họ Cẩu kia cũng từng thi triển qua một chiêu này.
Một đao này uy năng cuồn cuộn, giống như có thê ̉phần diệt cả thiên địa.
Biểu tình của Phương Nhạc liền ngưng trọng đi, khả năng phòng ngự của hư ảnh Hậu Thổ Huyền Quy tất nhiên không tầm thường, có thể giúp cho hắn không cần đếm xỉa tới đại đa số công kích, thế nhưng
hành Hỏa thất phẩm cùng cấp thì lại làm cho hắn cảm thấy khó giải quyết, huống hồ, một chiêu bí thuật phòng ngự này của hắn đã bị tiêu hao rất nhiều lực lượng.
Lựa chọn tiến lui chỉ trong chớp mắt, Phương Nhạc thế tới không giảm, vẫn chộp về phía linh quả bên kia.
Oanh một tiếng, thân hình của Phương Nhạc hơi chấn động một chút, hư ảnh cự quy kia nứt ra vô số khe hở, nhìn qua giống như có thể phá toái bất cứ lúc nào, nhưng nó vẫn tiếp tục bảo vệ hắn như cũ.
Ngược lại, Đinh Ất sau khi thi triển ra một chiêu này, cả người giống như biến thành tôm luộc, da thịt toàn thân trở nên xích hồng không gì sánh được, trên người bốc lên nhiệt khí bừng bừng, thất khiếu chảy máu, cánh tay nắm chặt đại đao cũng run lên nhè nhẹ.
Mặc dù hắn có tư chất không tệ, thế nhưng xa xa không đạt tới trình độ co ́thê ̉ngưng tụ lực lượng thất phẩm. Bất kể là đạo ấn hay là nhục thân của hắn thì cũng đều không đủ khả năng tiếp nhận hành Hỏa thất phẩm, nhưng Tất Phương lại mặc kệ những điều này, còn cưỡng ép ngưng tụ thay hắn, chính là vì tăng thêm hi vọng tranh đoạt Tiên Thiên Linh Quả.
Cho nên Đinh Ất tuy có lực lượng hành Hỏa thất phẩm nhưng cũng
không dám vận dụng tuỳ tiện, một khi thi triển sẽ tạo thành phụ tải cực lớn cho bản thân. Nếu như thi triển quá nhiều lần, hắn thậm chí có khả năng sẽ bị hành Hỏa của bản thân phản phệ.
Rất nhiều người gánh chịu cũng chịu tình huống tương tự, căn cơ của bản thân không đủ nhưng bị Thánh Linh cưỡng ép ngưng tụ lực lượng cao phẩm, nhìn có vẻ uy phong vô lượng nhất thời, nhưng kì thực hậu hoạn vô tận.
Ngược lại giống như Khúc Hoa Thường, bởi vì Thánh Linh sau lưng nàng là Phì Di, cũng không sở trường một loại thuộc tính nào đó, nên cũng không có cách nào ngưng tụ một loại lực lượng nào đó thay nàng, chỉ có thể vững chắc đề thăng một số phương diện khác. Dạng chỗ tốt này mới là chỗ tốt thiết thực, hơn nữa còn không có nỗi lo về sau.
Cự quy hư ảnh hiện ra vô số khe hở, nhưng cũng nhất thời không bị phá vỡ.
Theo sát ở phía sau Đinh Ất, Chân Võ Động Thiên Lâm Phong há mồm phun ra một cái, một đạo tấm lu ̣a giống như một con sông lớn treo ngang giữa trời, trong con sông lớn kia có nước chảy róc rách, phảng phất như một con sông thật sự quét ngang tới.
Gia hỏa này lúc trước bị Côn Sa bắt đi, Côn Sa là Thánh Linh Thủy thuộc tính, tất nhiên sẽ trợ giúp Lâm Phong ngưng tụ lực lượng
hành Thủy.
Có điều hành Thủy từ trước đến nay ôn hòa, cho nên tuy là thất phẩm, thế nhưng uy thế lại không bằng thủ đoạn của Đinh Ất. Nhưng trong con sông lớn kia lại có vô số lực lượng ngưng tụ thành cá mập, điên cuồng nhào tới cắn xé.
Răng rắc răng rắc. . .
Gư ảnh cự quy bên ngoài cơ thể Phương Nhạc cấp tốc ảm đạm, gần như vỡ nát, nhưng hắn lại cười ha ha: "Trái cây này, thuộc về ta!"
Trong nháy mắt giao phong này, hắn đã bổ nhào tới trước mặt Tiên Thiên Quả Thụ, chỉ thấy hắn đã sắp sửa chộp Tiên Thiên Linh Quả vào tay.
Đúng vào lúc này, một cây Tử Trúc nhẹ nhàng điểm về phía hắn. Hướng Anh xuất thủ!
Một điểm này phảng phất như một cây rơm rạ cuối cùng đè chết còn lạc đà, hư ảnh cự quy kia rốt cuộc triệt để phá toái ra, để lộ ra thân hình của Phương Nhạc.
Vẻ tươi cười của Phương Nhạc trở nên cứng ngắc trong nháy mắt, sâu trong lòng tuôn ra cảm giác nguy cơ lớn lao. Hắn không cần suy nghĩ, cấp tốc tránh ra bên cạnh, thậm chí không thèm để ý tới linh quả ở trước mắt.
Rầm rầm rầm. . .
Vô số công kích đánh tới nơi đặt chân vừa rồi của hắn, nếu như tránh hơi chậm một chút, không có hư ảnh cự quy bảo vệ cho hắn, hắn chắc chắn sẽ lập tức chết ngay tại chỗ!
"Các ngươi. . ." Phương Nhạc chán nản, còn kém một chút nữa là đã có thể đắc thủ, nhưng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, điều này làm hắn buồn bực đến mức gần như muốn thổ huyết.
Bức lui gia hỏa đeo lên cái xác rùa đen không chút kiêng kỵ này, đám người xung quanh còn không kịp thở một hơi thì liền cảm thấy trái tim dâng lên tới cổ họng. Chỉ thấy ba đạo thân ảnh đã tiếp cận Tiên Thiên Quả Thụ, một nam hai nữ, chính là ba người Dương Khai, Khúc Hoa Thường và Cố Phán.
Khi nghe thanh âm của Phương Nhạc, Dương Khai liền biết cơ hội hắn chờ đợi đã tới.
Hắn từng gặp gỡ Phương Nhạc, cũng biết gia hỏa này có khả năng phòng ngự xuất chúng, vô cùng lợi hại, có hắn ở phía trước hấp dẫn lực chú ý và hỏa lực của chúng nhân, hắn, Khúc Hoa Thường và Cố Phán quả nhiên rất thuận lợi tiếp cận cây ăn quả này.
Từng đôi mắt chú mục nhìn tới, từng đạo công kích vận sức chờ phát động, Khúc Hoa Thường vừa cảm thấy tâm thần bất định vừa
cảm thấy vô cùng phấn khởi, truyền âm nói: "Ta có thể cản được một giây!"
Trong lúc nói chuyện, nàng hất lên mái tóc, một sợi dây buộc tóc màu đỏ bay ra, biến thành ngàn vạn tơ hồng, thủ hộ không gian tứ phương.
Nàng vừa mới làm xong những điều này, công kích phô thiên cái địa đã liền đánh tới, trực chỉ ba người bên kia.
Nàng nói một giây quả nhiên là một giây, một giây sau, tơ hồng đầy trời kia sụp đỗ, Khúc Hoa Thường kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt hơi tái nhợt đi.
Dương Khai quát lớn: "Long Thuẫn!"
Lực lượng hành Thổ được thôi động, từng mặt Long Thuẫn bày biện ra đến, quanh quẩn ở xung quanh ba người, mỗi một mặt Long Thuẫn kia đều là do một con rồng sinh động như thật tạo thành, đường vân rườm rà, đầu đuôi tương liên.
Lực lượng hành Thổ của Dương Khai bắt nguồn từ lực lượng long châu của Cự Long Thổ hệ, luận phẩm tướng không hề yếu hơn Phương Nhạc nhận được lực lượng của Hậu Thổ Huyền Quy, mà thậm chí còn mạnh hơn.
Thế nhưng bí thuật Long Thuẫn này của hắn chỉ là do bản thân tự
lĩnh hội ra, không sánh kịp Phương Nhạc được Hậu Thổ Huyền Quy chân truyền, hơn nữa Hậu Thổ Huyền Quy tinh thông phòng ngự, đây cũng điều mà Thổ hệ Cự Long kia không thể nào so sánh.
Cho nên nếu so sánh bản lãnh phòng ngự đơn thuần, Long Thuẫn bí thuật này của Dương Khai không bì kịp thứ Phương Nhạc thi triển trước đó, nhưng hắn lại thắng ở số lượng nhiều, 7~8 mặt Long Thuẫn quay xung quanh, bao phủ hoàn toàn nhóm ba người bọn họ.
Vô số công kích đánh tới, từng mặt Long Thuẫn phá toái, 7~8 mặt Long Thuẫn cũng chỉ kiên trì không đến ba giây mà thôi.
Dương Khai đưa tay bắt lấy Tiên Thiên Linh Quả, chỉ một khắc sau là có thể chộp lấy linh quả vào trong tay!
"Cố sư muội!" Khúc Hoa Thường kinh hô một tiếng.
Cố Phán không nói một lời, đưa tay lấy ra một cây bút vẽ, cây bút vẽ kia cao gần bằng nửa người nàng. Nàng hai tay ôm bút vẽ, điểm mạnh trong hư không một cái, trong miệng phun ra một chữ: "Mực!"
Giống như muốn lâm không vẽ tranh, dưới một điểm kia, trong hư không chợt xuất hiện một điểm đen cự đại, sau đó điểm đen cấp tốc khuếch trương ra.
Chỉ một chớp mắt sau, thiên địa ảm đạm, tất cả mọi người trong chớp nhoáng này đều mất đi ánh sáng trước mắt, ngay cả thần niệm
cũng bị che đậy, âm thanh cũng cấp tốc lui tán, toàn bộ biến thành người mù cùng kẻ điếc.
Một hơi sau, dị thường tiêu tán, khi mở mắt nhìn lại, không ít người tức nổ đom đóm mắt, chỉ thấy Dương Khai đã nắm chặt lấy Tiên Thiên Linh Quả kia, khuôn mặt hiện lên thần sắc phấn chấn.
Có điều rất nhanh sau đó, nét mặt của hắn cũng có hơi không đúng, từ hưng phấn biến thành vẻ ngạc nhiên, khó hiểu!