"Hư Không Địa chỉ mới được thành lập mà đã có khí tượng và nội
tình như thế này, điều này quả thực làm cho bản cung mở rộng tầm mắt, ngay cả Phi Hoa phảng ta cũng cảm thấy không bằng, cam bái hạ phong."
Thượng Quan Lung nặn ra vẻ mỉm cười, nhìn qua Dương Khai nói: "Đúng là giang sơn đời nào cũng có người tài, tại thời điểm ta có tu vi như Dương tiểu ca thì vẫn còn đang đau khổ giãy dụa vì một chút nguyên tu hành bạc bẽo, trong khi Dương tiểu ca bây giờ lại có được một thế lực, thủ hạ dưới trướng đông đảo cường giả, tiền đồ ngày sau nhất định sẽ bất khả hạn lượng."
Nghe bà ta tán thưởng thổi phồng như vậy, Dương Khai cười nhạt một tiếng: "Lung phu nhân quá khen."
Thượng Quan Lung nói: "Dương tiểu ca có ân cứu mạng đối với tiểu nữ, Phi Hoa phảng ta từ trên xuống dưới đều vô cùng cảm kích, còn đặc biệt chuẩn bị một phần tạ lễ để bày tỏ lòng thành ý, kính xin
Dương tiểu ca chớ có ghét bỏ!"
Nói xong, bà ta liền bấm tay bắn ra một mai không gian giới chỉ bay về phía Dương Khai.
Dương Khai đưa tay tiếp nhận, dùng thần niệm dò xét một vòng, sau đó hắn ngẩng đầu lên, có hơi hứng thú nhìn thoáng qua Thượng Quan Lung.
Đồ vật trong chiếc nhẫn kia thực sự không ít, vượt xa phạm trù tạ lễ, dù là đối với một thế lực nhị đẳng thì nhóm vật tư này cũng coi như là đại xuất huyết.
Ban đầu khi Thượng Quan Lung mời hắn leo lên bí bảo hoa sen thì đã từng nói rằng mình đã chuẩn bị tạ lễ để hảo hảo cảm tạ ân cứu mạng của Dương Khai đối với Thượng Quan Ngọc, chỉ có điều trong những ngày này bà ta lại một mực không thực hiện, sau đó còn náo động ra một tràng phong ba.
Bà ta ném ra không gian giới chỉ này vào giờ phút này, rõ ràng là có ý muốn dàn xếp ổn thỏa.
Đồ vật trong chiếc nhẫn kia vốn không có khả năng nhiều như vậy, hẳn là Thượng Quan Lung lâm thời bỏ thêm một phần vào đó.
Bốn mắt đối mặt, ánh mắt Dương Khai tràn đầy tính xâm lược, Thượng Quan Lung hơi có vẻ khẩn trương, nhưng sâu trong cặp mắt
của bà ta lại ẩn giấu vẻ kiên nghị.
Đối với Thượng Quan Lung, chuyện lần này là do bà ta la ̀m sai trước. Bà ta vốn không thèm để ý tới Hư Không Địa, nhưng khi Dương Khai thể hiện ra nội tình cường đại của Hư Không Địa thì bà ta liền biết rằng hết thảy mưu đồ dự định trước đó của mình đều là vọng tưởng.
Nếu đã làm sai, vậy thì xuất chút huyết để dàn xếp ổn thỏa cũng là điều mà bà ta có thể chấp nhận được, còn nếu như Dương Khai không bỏ qua thì tinh nhuệ của Phi Hoa phảng đều ở nơi này, bọn họ cũng không phải là quả hồng mềm mặc cho người khác tùy ý nhào nặn!
Bầu không khí giống như ngưng kết lại.
Nguyệt Hà và Trần Thiên Phì căn bản là không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bọn họ cũng có thể cảm nhận được rằng bầu không khí có chỗ không đúng lắm. Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Thượng Quan Lung, một mực khóa chặt lấy khí cơ của bà ta! Nếu như Thượng Quan Lung có cử động dị thường gì đó thì chắc chắn liền nghênh đón một trận đả kích giống như mưa to gió lớn của hai người.
Bỗng nhiên, Dương Khai chợt mỉm cười: "Lung phu nhân khách khí, trảm yêu trừ ma là bổn phận của chúng ta, cứu Ngọc sư muội chỉ là
tiện tay mà thôi."
Thượng Quan Lung nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt giãn ra, cười nói: "Dù gì đi chăng nữa thì Phi Hoa phảng ta cũng nợ ngươi một phần nhân tình, ngày sau nếu Hư Không Địa có cần gì thì cứ việc mở miệng, Phi Hoa phảng ta nếu như đủ khả năng thì nhất định sẽ không chối từ!"
"Lung phu nhân cao thượng, nếu Lung phu nhân đã nói như vậy, vậy thì ta liền không khách khí. Ta đang muốn xin Lung phu nhân một vật, không biết Lung phu nhân có thể từ bỏ đồ vật yêu thích được hay không?"
Thượng Quan Lung lộp bộp trong lòng một cái, thầm mắng tiểu tử thúi được một tấc lại muốn tiến một thước, hận không thể vạch mặt đánh nhau một trận, thế nhưng nữ nhi vẫn còn nằm trong tay người ta, vì vậy bà ta chỉ có thể miễn cưỡng vui cười nói: "Không biết Dương tiểu ca coi trọng thứ gì?"
Dương Khai đưa tay chỉ ra sau lưng bà ta: "Ta rất vừa ý bí bảo hoa sen này của Phi Hoa phảng, Hư Không Địa vừa mới thành lập, thiếu người thiếu lương, cái gì cũng không có, loại bí bảo phi hành cỡ lớn này có thể nói là nghĩ cũng không dám nghĩ. Nếu như Lung phu nhân nguyện ý từ bỏ thứ này thì không còn gì tốt hơn, còn nếu như không nguyện ý thì cũng không sao, coi như ta chưa từng nói qua
vậy."
Tả hộ pháp Tần Vũ Thắng lập tức trừng mắt: "Tiểu tử thúi, ngươi dám giở công phu sư tử ngoạm sao? Ngươi có biết Liên Hoa Lạc này có giá bao nhiêu hay không hả?"
Các Khai Thiên cảnh trên Phi Hoa phảng cũng đều trợn mắt nhìn về phía Dương Khai!
Bí bảo như Liên Hoa Lạc này cũng không phải là phi hành bí bảo đơn thuần, mà là dạng bí bảo công thủ nhất thể đủ mọi chức năng. Thông thường nó là thứ thể hiện rõ ràng nội tình của một thế lực, cũng không phải thế lực nào cũng có thể lấy ra, muốn luyện chế được nó thì cần phải tiêu hao một lượng tài nguyên khó lòng tưởng tượng được.
Cả Phi Hoa phảng cũng chỉ có một kiện Liên Hoa Lạc như vậy, Dương Khai thế mà đánh chủ ý đánh tới thứ này, bọn hắn sao có thể không giận cho được?
Chỉ có điều Tần Vũ Thắng vừa nói xong thì liền cảm thấy một đạo kình phong đánh úp tới, vì vậy hắn phải vội vã thôi động thế giới vĩ lực, phách chưởng ngăn trở.
Oanh một tiếng, thân hình của Tần Vũ Thắng nhoáng lên một cái, khóe miệng chảy máu, hai tay đều mềm nhũn xuống, giương mi mắt
lên, vừa kinh sợ lại vừa kiêng kỵ nhìn qua Nguyệt Hà. Một kích vừa rồi chính là do Nguyệt Hà đánh ra.
"Nếu ngươi còn dám nói năng hàm hồ với thiếu gia của ta thì ta sẽ giết ngươi!" Đôi mắt đẹp của Nguyệt Hà hiện lên sát ý, lạnh lùng nhìn qua Tần Vũ Thắng, khiến cho sắc mặt của hắn lúc xanh lúc đỏ, giận dữ mà không dám nói gì.
Hắn chỉ là Khai Thiên tứ phẩm, kém tận hai phẩm so với đối phương. Sau một kích này, hắn liền cảm nhận được sự khủng bố của nữ tử kia, đừng nói là mình, xét cả Phi Hoa phảng cũng không có người nào là đối thủ của nàng.
Dương Khai lười biếng nói: "Lung phu nhân nếu như không chịu bỏ những thứ yêu thích thì cũng không sao, ta chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi."
Thượng Quan Lung sắc mặt âm trầm, song quyền nắm chặt, bộ ngực sữa lên cao xuống thấp, tâm cảnh hiển nhiên là rất không vững vàng.
Một lát sau, bà ta mới cắn răng cười khẽ: "Nếu như Dương tiểu ca vừa ý Liên Hoa Lạc, vậy thì bản cung sẽ đưa cho ngươi."
Dương Khai nhíu mày: "Vậy liền đa tạ phu nhân."
Thượng Quan Lung nói: "Ngươi ưa thích là được." Sau đó bà ta quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngọc: "Ngọc nhi, về đây."
Thượng Quan Ngọc quay đầu nhìn Dương Khai một chút, thấy hắn khẽ mỉm cười với mình, cũng không có ý tứ ngăn cản thì mới dám lắc lư thân hình bay về phía Thượng Quan Lung. Mãi cho đến khi đã đứng ở bên cạnh mẫu thân của mình thì nàng ta mới nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí.
Dương Khai nhiệt tình nói: "Chư vị đường xa mà đến, đi đường mệt mỏi, sao không vào chơi một lần? Cũng để cho ta thể hiện sự hữu nghị của chủ nhà."
"Không cần."
Thượng Quan Lung cự tuyệt không chút do dự, bà ta sợ rằng nếu mình còn ở lại đây thì sẽ bị tức chết, nên liền quả quyết nói: "Chúng ta đã rời khỏi Phi Hoa phảng trong hơn hai năm dài đằng đẵng, hiện tại cũng nên trở về, ngày khác nếu như có cơ hội thì chắc chắn sẽ lại đến đây để bái phỏng!"
"Dạng này a. . ." Dương Khai tỏ vẻ tiếc hận: "Vậy ta cũng không giữ chư vị lại nữa, xin cảm tạ chư vị không ngại vất vả hộ tống ta trên quãng đường này, ngày tháng còn dài, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại."
Thượng Quan Lung nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó mới kéo lấy nữ nhi của mình, thôi động lực lượng bay vào sâu trong hư
không. Hơn trăm người của Phi Hoa phảng cũng lục tục rời khỏi Liên Hoa Lạc kia, sau đó theo sát phía sau bà ta, có người trước khi đi còn lưu luyến không rời nhìn qua Liên Hoa Lạc kia một cái.
Mãi cho đến khi đã bay đi rất xa thì Thượng Quan Lung mới chợt bộc phát ra một cỗ khí lãng kinh khủng, bà ta rốt cuộc không thể áp chế nổi sự tức giận của mình nữa, chỉ có thể bộc phát ra để làm dịu đi cơn tức trong lòng mình, nếu không lửa giận công tâm sẽ làm cho thân thể bị thương.
"Khinh người quá đáng!" Thượng Quan Lung nghiến chặt hàm răng. Sự tình lần này đúng là vô cùng nhục nhã, Phi Hoa phảng sừng sững trong Tam Thiên thế giới mấy ngàn năm, chưa bao giờ chịu thua thiệt lớn như vậy.
Mà hết thảy điều này lại đều là do một tên Đế Tôn cảnh ban cho! Điều này thực sự khiến cho bà ta khó tiêu tan uất khí trong lòng.
"Phảng chủ, chẳng lẽ cứ đưa Liên Hoa Lạc cho hắn như vậy sao?" Tần Vũ Thắng cực kỳ không cam lòng. Vừa rồi hắn thất thế dưới tay Nguyệt Hà, vì thực lực không bằng người nên hắn cũng không dám sinh lòng phản kháng, nhưng ghi hận Nguyệt Hà thì lại là điều chắc chắn.
"Nếu không cho thì chúng ta có thể rời đi sao?" Thượng Quan Lung
cắn răng nói: "Hắn đã nói rõ ra rằng mình muốn Liên Hoa Lạc, nếu như ta cự tuyệt thì ắt hẳn sẽ phải đánh nhau một trận, đến lúc đó ai có thể cản được nữ tử Khai Thiên lục phẩm kia? Huống hồ, Ngọc nhi lúc đó còn đang nằm trong tay người ta!"
Nhớ lại uy thế của nữ tử Khai Thiên lục phẩm kia, tất cả mọi người đều cảm thấy âu sầu trong lòng.
Đồng Ngọc Tuyền cau mày nói: "Đồ vật mất đi thì thôi, mọi người bình an không có việc gì là được, hơn nữa lần này cũng là Phi Hoa phảng ta đuối lý trước, đây coi như hao tài tiêu tai đi."
"Bản cung làm gì mà đuối lý? Bản cung vừa ý hắn là vinh hạnh của hắn, tiểu tử thúi kia lại không biết điều, Hư Không Địa. . . chờ đó cho bản cung, sớm muộn cũng sẽ có một ngày bản cung đòi lại cả vốn lẫn lãi."
Đồng Ngọc Tuyền quay đầu nhìn bà ta một hồi, nhìn thấy khuôn mặt bị cừu hận bóp méo kia của bà ta thì không khỏi trùng điệp thở dài.
Bên ngoài Hư Không Địa, Nguyệt Hà nghi ngờ nhìn qua Dương Khai: "Thiếu gia, đám người kia là ai?"
Mặc dù nàng nhìn ra Dương Khai và đám người Phi Hoa phảng có một ít mâu thuẫn, nhưng nàng dù sao cũng không biết được tiền căn hậu quả, vừa rồi cũng là vì được Dương Khai nhắn qua nên mới cùng
với Trần Thiên Phì vội vàng bay ra tiếp giá.
"Nói ra rất dài dòng." Dương Khai chậm rãi lắc đầu, cũng không muốn giải thích gì thêm, dù sao việc này còn liên quan đến danh dự của Thượng Quan Ngọc. Hắn dò xét Nguyệt Hà từ trên xuống dưới, nói: "Xuất quan từ khi nào? Tấn thăng có phong hiểm gì hay không?"
Nguyệt Hà thấy hắn quan tâm mình như vậy thì tâm tình còn ngọt hơn cả ăn mật ong, nàng nhoẻn miệng cười nói: "Xuất quan từ hơn một tháng trước, có điều tu vi vẫn còn chưa triệt để vững chắc, vẫn còn cần một chút thời gian để tích lũy và lắng đọng. Quá trình tấn thăng cũng rất thuận buồm xuôi gió, không có phong hiểm gì, thiếu gia không cần lo lắng."
Nếu như tu luyện từng bước một, vậy thì sẽ cần ít nhất mấy trăm năm tích lũy để tấn thăng từ ngũ phẩm lên lục phẩm, nhưng một viên trung phẩm Thế Giới Quả lại có thể giúp cho Nguyệt Hà tấn thăng nhất phẩm trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi.
Không chỉ thế, nàng vốn chỉ có thể tấn thăng tới thất phẩm, nhưng bởi vì phục dụng Thế Giới Quả nên ngày sau ngay cả bát phẩm cũng có thể dòm ngó một hai!
Thế Giới Quả không chỉ đơn giản tăng lên phẩm giai trước mắt của võ giả, mà còn tăng lên không gian trưởng thành trong tương lai.
Ở một bên khác, Trần Thiên Phì đang trợn mắt há hốc mồm nhìn qua hai người Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn, cặp mắt của hắn chống ra thịt mỡ, trừng thành hai quả trứng gà.
Thế cục quỷ quyệt vừa rồi làm cho hắn không dám phân tâm.
Khi đám người Phi Hoa phảng đã rời đi, hắn mới phát hiện ra một sự tình làm hắn cảm thấy khiếp sợ.
Lô Tuyết tấn thăng Khai Thiên ngũ phẩm!
Ngay cả Quách Tử Ngôn cũng tấn thăng tam phẩm!
Quách Tử Ngôn tấn thăng thì hắn còn có thể tiếp nhận, dù sao người ta cũng có xuất phát điểm thấp, tấn thăng cũng tương đối dễ dàng.
Nhưng việc Lô Tuyết tấn thăng thì lại làm cho hắn không thể hiểu được!
Trước đó, Lô Tuyết và hắn đều là Khai Thiên tứ phẩm, bọn hắn có thực lực tu vi sàn sàn với nhau, không thua kém lẫn nhau. Nhưng vừa đi ra ngoài một chuyến, Lô Tuyết lập tức vượt qua hắn, điều này quả thực khiến cho Trần Thiên Phì có hơi khó lòng tiếp nhận được.
Hơn nữa, tính toán thời gian, Lô Tuyết còn thành tựu Khai Thiên cảnh sau hắn mấy chục năm, nói một cách khác, nếu tấn thăng thì cũng là hắn tấn thăng trước, tính làm sao cũng không tới phiên Lô Tuyết a!
Hai người này vừa đi theo đại nhân ra ngoài một chuyến, vậy mà đều tấn thăng một cách không có đạo lý như vậy ư?
Cái này. . . Rốt cuộc là gặp được cơ duyên tuyệt thế gì vậy.
Trong lúc nhất thời, Trần Thiên Phì vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ. Hắn xoa xoa đôi bàn tay mập của mình, đi đến bên người Dương Khai, cười nịnh nọt, nói: "Đại nhân, lần sau nếu như lại ra ngoài thì có thể mang ta đi theo được không."