"Là. . . Là Lan phu nhân sao?" Trong Giáp ngũ phòng, thanh âm của Đằng Vương hạ xuống một đoạn.
"Chính là bản cung, ngươi có ý kiến gì?"
"Không dám không dám, thì ra là Lan phu nhân đang ở đây. Nếu như Lan phu nhân đã có ý với vật này, vậy thì tiểu vương. . . từ bỏ là được." Đằng Vương hơi đắng chát nói, trong giọng nói của hắn tràn đầy sự không cam lòng.
Tên đệ tử kia của hắn mặc dù cần Thiên Nguyên Chính Ấn Đan này, nhưng cái giá 35 triệu thật sự quá mắc, mặc dù có người âm thầm giúp đỡ hắn, thế nhưng đối phương cũng đã chạm đến cực hạn, không thể thêm tiền được nữa. Thay vì đắc tội Lan U Nhược, còn không bằng thừa cơ từ bỏ đi.
Huống hồ, dù hắn thật sự đắc thủ viên Thiên Nguyên Chính Ấn Đan này thì cũng vô pháp cam đoan tên đệ tử kia có thể tấn thăng lục
phẩm thành công.
Bất kỳ sự đầu tư nào cũng đều sẽ có nguy cơ nhất định.
Một khi tên đệ tử kia của hắn tấn thăng thất bại, khoản tiền mấy ngàn vạn này rất có khả năng sẽ làm cho cả Minh Tâm điện rung chuyển bất an.
Giá cả của Thiên Nguyên Chính Ấn Đan và đan phương bị Dương Khai một mực nâng lên đến hơn 35 triệu, Đằng Vương bất đắc dĩ từ bỏ, Diệp Kiếm trong Ất nhị phòng kia cũng tắt tiếng.
Trên đài cao, lão già của phòng đấu giá Đan Hà lẳng lặng chờ trong chốc lát, sau đó hô to: "Vị bằng hữu trong Giáp tam phòng ra giá 35 triệu, còn ai ra giá cao hơn hay không?"
Toàn trường tĩnh mịch, không người trả lời.
Lão giả đại khái cũng biết giá tiền này đã là cực hạn trong cực hạn, dù sao phòng đấu giá bên này cũng chỉ định giá món đồ này khoảng chừng 20 triệu mà thôi, hiện tại gần như được định giá gấp đôi, vì vậy hắn cũng không do dự nữa, quát to nói: "35 triệu lần một!"
"35 triệu lần hai!"
Trong Giáp tam phòng, Dương Khai thầm dự định, sau khi đắc thủ Thiên Nguyên Chính Ấn Đan và đan phương kia thì hắn sẽ bắt đầu nghiên cứu nó ngay lập tức để xem xem có thể sớm ngày hiểu rõ
đan phương, luyện chế ra Thiên Nguyên Chính Ấn Đan kia được hay không.
Nếu như có thể thành công, vậy thì tài chính của Hư Không Địa ngày sau cũng không cần phải lo lắng nữa. Loại linh đan co ́thê ̉gia tăng xác xuất tấn thăng Khai Thiên này, dù phóng mắt khắp toàn bộ Tam Thiên thế giới thì cũng là hàng hiếm, đến lúc đó dù bán một viên mấy trăm vạn thì cũng có thể giúp cho tài phú của Hư Không Địa tăng vọt trong một khoảng thời gian cực ngắn.
Luyện chế đan này cần Thiên Địa Nguyên Dịch, thứ này hắn đúng là có không ít.
"Diệp mỗ muốn nói ra suy nghĩ của mình, thỉnh cầu tạm thời ngừng việc đấu giá lại!" Ngay tại thời điê ̉m lão già kia sắp kêu giá lần thứ ba, giọng nói của Diệp Kiếm lại một lần nữa vang lên từ trong Ất nhị phòng.
Dương Khai nhăn mày lại, không khỏi nhìn về phía Ất nhị phòng kia.
Tên Diệp Kiếm này đang làm trò quỷ gì? Hắn theo bản năng cảm giác được lần cạnh tranh này sẽ không quá nhẹ nhàng, chẳng qua hiện nay hắn đang nắm trong tay mười mấy ức Khai Thiên Đan, có thể nói là tài đại khí thô, cho dù Diệp Kiếm có thể tìm được thêm người giúp đỡ hay là vay tiền ai đó thì hắn cũng không sợ.
Trên đài cao, lão già kia nói: "Diệp đường chủ có chuyện gì thì cứ nói."
Cửa phòng của Ất nhị phòng bỗng nhiên mở ra, một tên nam tử trung niên mặt trắng không râu sắc mặt ngưng trọng từ đó trong đi ra. Dương Khai đoán chừng đối phương hẳn là tên Diệp Kiếm kia, chỉ trong vòng mấy bước, hắn đã nhanh chóng bước lên trên đài cao.
Sau khi hơi ôm quyền với lão già kia, Diệp Kiếm đưa tới một mai không gian giới chỉ, bờ môi rung rung một chút, giống như đang lặng lẽ truyền âm một câu gì đó.
Lão giả kia vốn còn tỏ vẻ nghi ngờ, bất quá sau khi nghe thấy lời nói của Diệp Kiếm thì thần sắc của hắn bỗng nhiên chấn động một trận, lộ ra vẻ kinh ngạc không thôi.
Sau khi dò xét không gian giới chỉ một vòng, hắn giương mắt nhìn về phía Diệp Kiếm: "Diệp đường chủ khẳng định muốn làm như vậy ư, vật này co ́giá trị không nhỏ đâu!"
Diệp Kiếm nhẹ nhàng gật đầu, thần sắc kiên nghị.
Lão giả nói: "Nếu Diệp đường chủ đã khăng khăng như vậy, vậy thì lão phu cu ̃ng không khuyên giải can ngăn nữa, ngươi hay chờ ta một lát."
Nói xong, thần niệm của hắn chợt phun trào, giống như đang giao
lưu cùng người nào đó.
Một hồi lâu sau, hắn mới gật đầu nói: "Sự tình Diệp đường chủ nhờ vả, phòng đấu giá Đan Hà ta đáp ứng, mời Diệp đường chủ tạm thời về chỗ."
"Đa tạ!" Diệp Kiếm nghiêm mặt ôm quyền, sau đó xoay người thi lễ với Giáp tam phòng một cái: "Lan phu nhân, Diệp mỗ đắc tội, mong rằng Lan phu nhân chớ trách!"
Bà chủ yên lặng nhìn đài cao, bỗng nhiên mở miệng nói: "Tiểu tử, đối thủ của ngươi tới rồi, chuẩn bị xuất huyết nhiều hơn đi."
"Có ý tứ gì?" Dương Khai còn có hơi không có kịp phản ứng.
Có điều vào giờ phút này, Diệp Kiếm đã về tới Ất nhị phòng, ngay sau đó liền hô to một tiếng: "40 triệu!"
Nghe thấy câu nói này, Dương Khai mới hiểu được lời bà chủ nói trước đó có ý gì. Diệp Kiếm thế mà lại bỗng nhiên tăng giá thêm 5 triệu, việc này chẳng những cần sự quyết đoán cực lớn, mà còn cần có vốn liếng hùng hồn mới được. Hơn nữa trước đây Diệp Kiếm chưa từng tăng giá với biên độ lớn như thế, lúc này hắn giống như đã biến thành một người khác vậy.
Dương Khai cảm thấy có hơi đau răng.
Trên đài cao kia, lão già giơ lên không gian giới chỉ trên tay, nói:
"Cũng tiện thể nói cho chư vị biết, Diệp đường chủ vừa rồi đã thế chân một vật tại phòng đấu giá của ta, giá trị thế chấp là bao nhiêu thì xin thứ cho lão hủ không tiện nhiều lời, bất quá Diệp đường chủ đã có năng lực cạnh tranh và thanh toán."
Hắn giải thích như vậy cũng là sợ làm cho người khác hiểu lầm, dù sao giá cả của vật phẩm đấu giá lần này cũng quá kinh khủng đi, nếu như không nói ra thì sẽ khiến cho nhiều người hiềm nghi.
Dương Khai nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như có điều suy nghĩ nhìn về phía Ất nhị phòng. Không gian giới chỉ trong tay lão giả kia chính là đồ vật mà Diệp Kiếm thế chấp vừa rồi. Vật kia rốt cuộc là cái gì, thế mà lại giúp cho Diệp Kiếm có lực lượng để lập tức nâng giá thêm 5 triệu, ranh giới cuối cùng của hắn là bao nhiêu đây?
Dương Khai mặc dù có mười mấy ức Khai Thiên Đan trong tay, nhưng hắn cũng không nguyện ý tùy tiện lãng phí số tiền này, nếu như có thể biết được ranh giới cuối cùng của Diệp Kiếm thì hắn sẽ có thể tranh thủ được tổn thất nhỏ nhất.
Đáng tiếc, hắn còn không biết đồ vật thế chấp của Diệp Kiếm là cái gì, thế thì làm sao biết được ranh giới cuối cùng của người ta được?
"Diệp đường chủ ra giá 40 triệu, còn vị bằng hữu nào ra giá cao hơn hay không?" Lão giả hô to.
Dương Khai hơi trầm ngâm, cẩn thận ném ra một cái giá: "40,5 triệu!"
"45 triệu!" Diệp Kiếm không chút do dự theo sát phía sau. Dương Khai giật mình.
Bà chu ̉nói: "Đệ tử và nhi tử, quả nhiên là không giống nhau, Diệp Kiếm đây là quyết tâm muốn tranh với ngươi một chuyến."
Đệ tử của Đằng Vương cần Thiên Nguyên Chính Ấn Đan, nhi tử của Diệp Kiếm cũng cần, bất quá Đằng Vương tại thời điểm hơn 30 triệu thì đã thối lui từ bỏ, thế nhưng Diệp Kiếm cho tới thời khắc này vẫn còn cắn chặt không thả, hiển nhiên là hắn cực kỳ yêu thương đứa con trai kia. Hắn cũng cho rằng chỉ cần có Thiên Nguyên Chính Ấn Đan kia, đứa con kia của hắn nhất định có thể tấn thăng lục phẩm, nếu không dù là phụ tử thì hắn cũng sẽ không đầu nhập nhiều tiền như vậy.
"Không thì ngươi và hắn thương nghị chia đều đi, ngươi lấy đan phương, hắn được linh đan? Ta tin tưởng hắn hẳn là sẽ không cự tuyệt." Bà chu ̉đề nghị.
Dương Khai ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu nói: "Thiên Nguyên Chính Ấn Đan từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua, nếu như có linh đan thành phẩm để nghiên cứu một phen thì tỷ lệ luyện chế thành công
sẽ được gia tăng rất nhiều."
"Vậy thì không còn cách nào khác."
Nếu có linh đan nơi tay thì hi vọng luyện chế ra Thiên Nguyên Chính Ấn Đan sẽ cao hơn một chút, tuy rằng phải tiêu tốn không ít Khai Thiên Đan, nhưng hạng mục đầu tư này có lẽ là đáng giá.
"45,5 triệu!" Dương Khai lại một lần nữa tăng giá.
"50 triệu!" Thanh âm của Diệp Kiếm có hơi run rẩy, giá cả khủng bố như thế, mặc dù hắn có năng lực thanh toán, nhưng hắn cũng cảm thấy trái tim đang rỉ máu.
Sau khi ra giá, Diệp Kiếm lại nói: "Lan phu nhân, khuyển tử tuổi nhỏ vô tri, phạm phải sai lầm lớn, bây giờ đang cần gấp Thiên Nguyên Chính Ấn Đan này thì mới có hi vọng tiến thêm một bước, kính xin Lan phu nhân thành toàn ta!"
Bà chủ ngoảnh mặt làm ngơ, không có trả lời hắn.
Dù sao người tham gia cạnh tranh cũng không phải là nàng mà là Dương Khai, nàng trước đây mặc dù dùng thân phận của mình để mắng Đằng Vương một trận, thế nhưng bất quá chỉ là ra mặt thay Dương Khai mà thôi, lúc này nàng cũng lười đối đáp với đối phương.
Thấy Giáp tam phòng không phản ứng một chút nào, trái tim của Diệp Kiếm không khỏi chìm vào đáy cốc.
Quả nhiên, bên kia rất nhanh liền vang lên âm thanh tăng giá, hoàn toàn giống như trước đây, lại tăng thêm 50 vạn.
Trong Ất nhị phòng, Diệp Kiếm thần sắc thất bại, giống như đột nhiên già đi mấy chục tuổi.
Bên cạnh hắn, một tên thanh niên mày rậm mắt to cười khổ nói: "Cha, quên đi, giá tiền này. . . đã quá cao."
Diệp Kiếm siết chặt nắm đấm nói: "Không, cha còn không có thua, cha còn có thể tiếp tục!"
Thanh niên kia nói: "Không cần đâu cha, mặc dù đồ vật chúng ta thế chấp vượt xa 50 triệu, nhưng đây dù sao cũng là đồ vật của tông môn, nếu như thâm hụt quá nhiều thì khi trở về sẽ không có cách nào bàn giao, cha, dừng tay đi!"
Diệp Kiếm đau đớn nói: "Sao ta lại không biết việc này, chỉ là ngươi. . ."
Thanh niên kia đắng chát cười một tiếng: "Yên tâm đi cha, cùng lắm thì cả đời này ta sẽ không tấn thăng Khai Thiên, nói không chừng sẽ có một ngày mọi chuyện thay đổi. Cha không cần phải lãng phí nhiều tiền như vậy tại thời điểm này, việc tu hành của người và mấy vị sư thúc đều cần đại lượng tài nguyên, không cần tiêu tốn quá nhiều vì ta."
Diệp Kiếm há to miệng, trùng điệp thở dài một tiếng.
Trên đài đấu giá kia, lão già đếm ngược ba lần, trận cạnh tranh Thiên Nguyên Chính Ấn Đan và đan phương rốt cuộc có một kết thúc, lấy cái giá 50,5 triệu khủng bố để thành giao.
Sắc mặt của lão già phụ trách bán đấu giá hồng nhuận hơn không ít, giống như đã nhặt được một lợi ích to lớn.
Ngoài ra, một vòng đấu giá này cũng làm cho vô số người cảm thấy đã nghiền, bất kể là người trong đại sảnh hay là những Khai Thiên cảnh trong các gian phòng thì cũng đều chưa từng thấy quá trận cạnh tranh vừa hung tàn lại vừa chuyển biến bất ngờ như vậy.
Khi tất cả mọi người nghĩ rằng 20 triệu là cực hạn rồi thì Đằng Vương và Diệp Kiếm lại được tiếp viện, lặng yên không một tiếng động đẩy giá cả lên đến hơn 30 triệu.
Tại thời điểm hơn 30 triệu, mọi người ai ai cũng nghĩ là chấm dứt rồi, ai ngờ lại có một người hoành không giết ra, cứng cỏi đọ giá cả với Diệp Kiếm lên đến hơn 50 triệu.
Tính ra trong số những đấu giá hội to to nhỏ nhỏ khắp Tam Thiên thế giới, e rằng chỉ có thời điểm tài nguyên thượng phẩm hiện thế thì giá cả mới có thể chèn ép một vòng đấu giá này một bậc.
Hơn nữa lúc này chỉ mới đến trung đoạn của đấu giá hội, còn nửa
hiệp đấu giá sau chưa được tiến hành, cũng không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu đồ tốt.
Có lẽ để chuẩn bị cho một vòng cạnh tranh cao trào tiếp theo xuất hiện, bên đấu giá hội quyết định để cho mọi người nghỉ ngơi một lát. Trong quá trình nghỉ ngơi, phòng đấu giá Đan Hà đã đưa tới Thiên Nguyên Chính Ấn Đan và đan phương, Dương Khai giao ra 50,5 triệu Khai Thiên Đan, tiền – hàng được hai bên nhanh chóng giao dịch xong.
Tất cả mọi người đều chưa từng thấy qua Thiên Nguyên Chính Ấn Đan, tất nhiên là đều cảm thấy rất hứng thú, bình ngọc được chuyển qua tay bà chủ, lão Bạch rồi tới Nguyệt Hà, Dương Khai thì cầm lấy đan phương kia cẩn thận nghiên cứu.
Sau một phen tìm hiểu, hắn liền âm thầm líu lưỡi, độ khó của việc luyện chế Thiên Nguyên Chính Ấn Đan này cũng không phải rất cao. Dương Khai cảm thấy với bản lãnh của mình, bản thân hẳn là có thể luyện chế ra được. Có điều tài liệu luyện chế thì lại hơi nhiều, tài liệu chính có tới chín loại, ngoại trừ Thiên Địa Nguyên Dịch ra thì còn tới tám loại khác, trong khi vật liệu phụ trợ thì có tận bảy mươi hai loại, rất nhiều loại dược liệu Dương Khai thậm chí còn chưa từng nghe qua.