Ngọc giác này là kiện vật phẩm cuối cùng trong đấu giá hội, lão già trên đài khách sáo một phen, lại một lần nữa cảm tạ tất cả mọi người đã đến đây tham gia đấu giá hội, sau đó mới tuyên bố đấu giá hội kết thúc mỹ mãn.
Đông đảo võ giả trong đại sảnh đứng dậy bước ra ngoài.
Có điều bà chủ lại không có động tác nào, mà còn khí định thần nhàn ngồi ở chỗ đó, giống như đang đợi thứ gì đó.
Dương Khai không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ ngồi kiểm lại một chút những thứ đoạt được trong lần đấu giá hội này.
Đồ vật hắn cạnh tranh được không ít, ngoại trừ Xích m Sa lục phẩm và Thiên Nguyên Chính Ấn Đan kia ra, còn có rất nhiều tài liệu tứ phẩm, sau cùng còn đắc thủ được một miếng ngọc giác.
Khi hắn nghiên cứu Thiên Nguyên Chính Ấn Đan kia Nguyệt Hà cũng nhiều lần xuất thủ, đấu được mấy phần tài liệu lục phẩm,
phòng đấu giá bên này sớm đã đưa tới.
Lần này tiêu tốn không chừng 150 triệu Khai Thiên Đan, loại tiêu tốn này đối với người khác thì e rằng là một con số không nhỏ, nhưng đối với hắn thì vẫn còn là con số trong phạm vi có thể tiếp nhận được.
Đấu giá hội cao cấp như thế này mà cũng không có tài liệu thượng phẩm hiện thế, điều này khiến hắn không khỏi tiếc hận, thậm chí ngay cả lục phẩm cũng không có mấy phần, từ đó có thể thấy được, muốn tìm được tài liệu thượng phẩm mình cần tại địa phương như đấu giá hội này, e rằng có hơi không quá thực thế.
Nhanh chóng hoàn tất việc kiểm kê thu hoạch lần này, Dương Khai lại tiếp tục nghiên cứu Thiên Nguyên Chính Ấn Đan kia.
Hắn đã đọc xong đan phương kia, bất kể là tài liệu hay là trình tự luyện chế, thủ pháp thì cũng đều không khó đối với hắn, chỉ cần siêng năng luyện tập, thất bại mấy lần để tích lũy kinh nghiệm thì hẳn là cũng không có vấn đề gì.
Thứ hắn nghiên cứu bây giờ chính là viên Thiên Nguyên Chính Ấn Đan kia, một viên linh đan đối với người ngoài thì chỉ là thứ để phục dụng, những viên linh đan có dược hiệu khác nhau sẽ đem đến những tác dụng khác nhau.
Thế nhưng đối với một vị Luyện Đan sư thì linh đan thành phẩm lại ẩn chứa rất nhiều tin tức, những vị Luyện Đan sư cao thâm thậm chí có thể suy ngược ra đan phương luyện chế linh đan từ một viên linh đan thành phẩm, mặc dù không đến mức có thể thôi diễn ra toàn bộ, nhưng bảy tám phần thì lại không thành vấn đề.
Dương Khai mặc dù một lòng truy cầu Võ Đạo, nhưng hắn cũng có cực sâu tạo nghệ trên luyện đan thuật, bây giờ có Thiên Nguyên Chính Ấn Đan nơi tay, lại lấy được đan phương của nó, đồ vật có thể thôi diễn liền ra tăng thêm nhiều.
Để phần đan phấn tróc ra trước đó vào trong miệng để tinh tế phẩm vị, biểu lộ của Dương Khai chợt biến hóa, khi thì nhíu mày, khi thì giật mình, những ý nghĩ điện quang hỏa thạch va chạm, khuấy động lên tia lửa trong đầu hắn.
Nửa canh giờ sau, Dương Khai thu liễm tinh thần, tỷ lệ luyện chế Thiên Nguyên Chính Ấn Đan này thành công lại lớn hơn một phần.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người ngoài mở ra. Lão già lúc trước chủ trì đấu giá sắc mặt cứng nhắc đẩy cửa ra, cũng không tiến vào, chỉ đứng ở cửa ra vào, đưa tay ra hiệu nói: "Lan phu nhân, mời tới bên này!"
Bà chu ̉cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chậm
rãi đứng dậy.
Lão giả xoay người dẫn đường.
Dương Khai đi theo sau lưng bà chủ, hiếu kỳ nói: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Bà chủ cũng không quay đầu lại, chỉ truyền âm nói: "Ngươi không phải muốn tìm tài liệu thượng phẩm hay sao? Chúng ta đến chỗ này tìm vận may, bất quá có thể xuất hiện hay không, sau khi xuất hiện có thể đắc thủ hay không thì ta không có cách nào bảo đảm được."
Dương Khai tinh thần chấn động: "Có ý gì?"
Ba ̀chủ nói: "Lần đấu giá hội này có nhiều Khai Thiên trung phẩm tới đây như vậy, ngươi cho rằng bọn hắn đều tới vì đấu giá hội kia ư?"
Dương Khai nghe thấy vậy, bỗng nhiên ý thức được có chỗ không đúng, trước đó trên đấu giá hội đúng là xuất hiện một chút đồ tốt, thậm chí co ́thể khiến cho một số Khai Thiên trung phẩm tranh cướp với nhau. Nhưng hình như tuyệt đại đa số những người mướn phòng, từ đầu tới đuôi đều không có động tĩnh gì, ngoại trừ thời điểm cuối cùng khi cạnh tranh địa đồ của Huyết Yêu Động Thiên ra, những lúc khác bọn hắn cơ bản đều giống như những diễn viên quần chúng vậy.
Các cường giả Khai Thiên cảnh trong các gian phòng kia, phần lớn
đều đến từ các đại vực khác, không ngại ngàn vạn dặm đường xa để chạy tới. Nếu như chẳng qua là đến để đóng vai quần chúng, vậy thì bọn họ hẳn là không cần thiết phải tân tân khổ khổ để chạy tới nơi này như vậy a?
"Bọn hắn không tới đây vì đấu giá hội, vậy thì là vì cái gì?" Dương Khai ngạc nhiên nói.
Bà chu ̉trả lời: "Đấu giá hội chỉ là tiện thể tham gia, xem chút náo nhiệt, bọn hắn đến đây là vì giao dịch hội diễn ra sau đấu giá hội!"
"Giao dịch hội!" Dương Khai nhíu mày, mơ hồ minh bạch được sự thật.
"Rất nhiều người có đồ tốt sẽ không xuất ra để đấu giá, dù có lấy được Khai Thiên Đan thì cu ̃ng phải tiêu xài mua những thứ mà mình cần, một vào một ra này tổn thất cũng không nhỏ, cho nên mọi người càng thích trao đổi lẫn nhau trong âm thầm hơn, tỉ như ta cần một phần tài liệu hành Thổ lục phẩm, nhưng trên tay của ta chỉ có một phần hành Hỏa lục phẩm, ta có thể trao đổi với người ngoài tại giao dịch hội. Bởi vì đều là lục phẩm, cho nên giá cả không hơn kém nhiều, trao đổi liền có thể tiến hành, tất cả mọi người đều vui vẻ với loại trao đổi theo phương thức có hay không này."
"Ta hiểu rồi." Dương Khai gật gật đầu.
Khai Thiên cảnh có rất nhiều loại phương thức tu hành, ngoại trừ phương thức luyện hóa hấp thu Khai Thiên Đan thường thấy nhất ra, còn có phương thức luyện hóa các loại tài liệu thuộc tính để tu hành.
Tạm thời không đề cập tới luyện hóa Khai Thiên Đan, nếu là luyện hóa các loại tài liệu thuộc tính thì cần phải cân bằng được lực lượng m Dương Ngũ Hành trong Tiểu Càn Khôn thế giới của bản thân, chứ không được luyện hóa một cách tùy tâm sở dục, nếu như m Dương Ngũ Hành mất cân bằng thì Tiểu Càn Khôn thế giới cũng sẽ trở nên mất ổn định.
Nếu như có một tên Khai Thiên cảnh nào chỉ luyện hóa tài liệu thuộc một loại thuộc tính nào đó, vậy thì kết quả cuối cùng ắt hẳn là loại thuộc tính này sẽ dày đặc hơn các thuộc tính khác, sau đó Tiểu Càn Khôn thế giới sẽ liền rung chuyển bất an.
Cho nên nhiều khi, một vị cường giả Khai Thiên cảnh sẽ đặc biệt cần một loại tài liệu có thuộc tính nào đó.
"Có điều ngươi cũng đừng ôm hi vọng gì, tài liệu thượng phẩm khó tìm, cho dù xuất hiện thì ngươi cũng không nhất định có thể đắc thủ."
Dương Khai nhếch miệng cười nói: "Chỉ sợ nó không xuất hiện thôi, nếu như xuất hiện, ta nhất định sẽ lấy tiền nện lấy nó cho bằng
được."
Một phần tài liệu thất phẩm, giá tiền trên lý thuyết là 150 triệu Khai Thiên Đan, đương nhiên đây vẻn vẹn chỉ là lý luận, nếu tính cả sự hiếm hoi của nó, vậy thì 180, 190 triệu vẫn có thể tiếp nhận, Dương Khai nện 200 triệu, 300 triệu ra, vậy còn sợ người ta không bán sao?
Dù sao đây cũng là Khai Thiên Đan đặt cược thắng được, hắn xài không đau lòng.
Dương Khai đang âm thầm mong đợi.
Dưới sự dẫn đường của lão già kia, xuyên qua mấy hành lang, rất nhanh đã đi tới trước một mật thất. Trong mật thất kia đã có không ít người, hiển nhiên đều là những người trước đó tham gia đấu giá hội, là các cường giả Khai Thiên cảnh trong những gian phòng kia.
Nhìn thấy bà chu ̉, không ít người khẽ gật đầu với nàng.
Trong mật thất, tất cả mọi người tất cả đều ngồi trên mặt đất, trước mặt có một cái bục, bày mấy cái đĩa trái cây, làm thành một vòng tròn lớn, ở giữa là một cái đài chỉ cao ba thước, toàn thân chế tạo từ bạch ngọc, trắng tinh không tì vết.
"Lan phu nhân xin cứ tự nhiên!" Lão giả kia nói một tiếng, lại quay người đi trở về, hẳn là muốn dẫn những người khác nhập tràng.
Bà chủ dẫn đám người Dương Khai đi tới trước một cái bục trống
không, riêng phần mi ̀nh ngồi xuống, quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy đã có không ít Khai Thiên cảnh đi vào trong mật thất này, có người là một thân một cái, cũng có người mang theo người tiến
vào giống như bà chủ, Dương Khai thậm chí còn nhìn thấy rất nhiều Đế Tôn cảnh giống như hắn, cu ̃ng đang tò mò dò xét bốn phía y chang hắn vậy.
Những này Đế Tôn cảnh cũng đều là vãn bối hoặc là đệ tử của những Khai Thiên cảnh kia, nhân cơ hội này để đi ra ngoài thấy chút sự đời.
Trong lúc quan sát, hắn chợt nhìn thấy hai đạo thân ảnh quen thuộc, một nam một nữ, một già một trẻ, rõ ràng là Tu La Thiên Chu lão và Ngọc La Sát kia.
Ngẫm lại cũng không kỳ quái, phòng đấu giá Đan Hà cùng Tu La tràng đều ở trong Thiên Điểu Tinh Thị này, nếu như cử hành đấu giá hội thì tất nhiên sẽ mời đối phương đến đây tham gia.
Hơn nữa trong Thiên Điểu Tinh Thị cũng không chỉ có sản nghiệp của hai nhà thế lực nhất đẳng này, giống như phòng đấu giá Phong Vân kia chính là sản nghiệp của Phong Vân phúc địa, cửa hàng Tụ Đức Nguyên kia chính là sản nghiệp của Cửu Tinh phúc địa, hình như ngay cả Bách Luyện đường cũng dựa lưng vào phúc địa nào đó.
Giờ phút này, đại biểu của các thế lực nhất đẳng đều đã tụ hội trong
mật thất này.
Tu La tràng Chu lão mỉm cười gật đầu với Dương Khai, Dương Khai đáp lễ lại, thần sắc của Ngọc La Sát kia khi nhìn qua Dương Khai thì có hơi phức tạp, bất quá nàng cũng gật đầu ra hiệu, không có chút ý tứ căm thù nào, mà trái lại còn mang theo chiến ý sục sôi.
Điều này khiến cho Dương Khai không khỏi xem trọng nàng hơn một chút, hắn cảm thấy thành tựu nữ nhân này trong tương lai tuyệt đối sẽ không nhỏ. Trận chiến lúc trước cũng không ảnh hưởng gì đối với đạo tâm của nàng, mà trái lại còn tạo thành động lực thúc giục nàng tiếp tục mạnh lên.
Không nhìn thấy tên Bùi Bộ Vạn kia, đoán chừng tên gia hỏa này trước đó đã thua sạch sẽ trơn tru, cũng không còn tiền vốn gì để tới tham gia dạng giao dịch hội này.
Trong lúc chờ đợi, liên tục có người nhập tràng, tìm chỗ ngồi xuống.
Một lúc sau, từ chỗ cửa ra vào kia, một tên trung niên nam tử một cái đầu buộc kim quan, một thân áo mãng bào, khí thôn vạn dặm như rồng như hổ tiến vào, đi theo sau lưng hắn là một thiếu nữ thân hình cao gầy, thiếu nữ kia khuôn mặt như vẽ, tu vi không cao, cũng chỉ là Đế Tôn giống như Dương Khai, đôi mắt linh động hiếu kỳ dò xét bốn phía, khí chất xuất trần.
Không ít hậu bối trẻ tuổi nhịn không được mà nhìn về phía nàng, khuôn mặt lộ ra vẻ tán thán và hân thưởng.
Dương Khai cũng liếc mắt nhìn, vừa hay nhìn thấy nam tử trung niên kia dẫn theo thiếu nữ cao gầy đi về phía nhóm người mình.
Bà chủ chợt đứng dậy, uyển chuyển hành lễ: "Quách sư huynh!" Lão Bạch cu ̃ng cung kính nói: "Gặp qua Quách đại nhân!"
Dương Khai kinh ngạc, vội vàng cùng Nguyệt Hà đứng dậy, nghe giọng điệu này của bà chủ và Bạch Thất, hình như là có quen biết với vị trung niên nam tử họ Quách này, hơn nữa quan hệ hình như không phải bình thường, nếu không bà chu ̉tuyệt đối sẽ không xưng hô hai chữ sư huynh này. Phải biết trước đó có rất nhiều Khai Thiên trung phẩm gặp gỡ bà chu ̉, đều là bọn hắn thi lễ trước, tuần tự lễ tiết này cũng đại biểu cho địa vị cao thấp.
Vị nam tử họ Quách này còn lợi hại hơn cả bà chủ? Dương Khai âm thầm líu lưỡi.
Hơn nữa nghe bà chủ xưng hô, chẳng lẽ bọn hắn lại là sư huynh muội của nhau?
Vị Quách sư huynh kia mỉm cười, nói: "Lan sư muội không cần đa lễ, ngồi đi."
Nói xong, hắn ngồi xuống trước, sau đó bà chu ̉mới ngồi xuống.
Quách sư huynh nói: "Chúng ta đã có mấy chục năm không gặp đi, Lan sư muội phong thái vẫn như cũ, thật đáng mừng."
Bà chủ cười nhạt nói: "Làm phiền Quách sư huynh nhớ mong, sư huynh cũng phong thái vẫn như cũ."
Quách sư huynh cười nói: "Già rồi, không so được với người trẻ." Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về Dương Khai, dò xét từ trên xuống dưới, híp mắt nói: "Đây chính là tiểu hỏa tử một chiêu đánh bại Ngọc La Sát trong Tu La tràng kia sao?"
Dương Khai bị hắn hơi đánh giá như thế, bỗng nhiên có một loại ảo giác giống như bị Thượng Cổ hung thú để mắt tới, trong lúc nhất thời phảng phất như bị mấy chục tòa đại sơn chèn ép, điều này làm hắn có hơi không thở nổi.