Có điều áp lực kinh khủng kia rất nhanh liền tiêu tán đi, giống như hết thảy những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.
"Bái kiến Quách đại nhân!" Dương Khai hành lễ nói.
"Giống, thật rất giống!" Quách sư huynh không ngừng gật đầu.
Dương Khai sững sờ, hắn vốn còn hơi không rõ đối phương nói vậy là có ý gì, bất quá hắn rất nhanh liền kịp phản ứng lại, hiểu rằng đối phương hẳn là đang ám chỉ bộ dạng của mình.
Bà chủ năm đó cực kì ân cần với mình, Nguyệt Hà gọi mình là thiếu gia cũng đều là bởi vì nguyên nhân này.
Đệ đệ Lan Đình Vũ của bà chu ̉có dung mạo giống mình đến bảy tám phần.
Bộ dạng do trời định, Dương Khai không có cách nào thay đổi được, Tam Thiên thế giới này có ức ức vạn sinh linh, luôn sẽ có nhiều người có dáng dấp giống nhau như vậy. Dương Khai cũng không cảm thấy việc này tạo thành khốn nhiễu gì đối với mình, mà trái lại, hắn còn cảm thấy có hơi may mắn, nếu không phải như vậy, vậy thì hắn làm sao có thể dùng thân thế hèn mọn của mình để làm quen với một nhân vật lớn như bà chủ được.
"Mặc dù tương tự, nhưng lại là hai người." Bà chủ nhẹ nhàng cười nói: "Lúc trước khi ta lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử này thì cũng vô cùng kinh hãi a."
Quách sư huynh nhẹ nhàng gật đầu: "Chờ chuyện lần này qua đi, để tiểu tử này trở về
gặp lão đầu tử với ta đi, tư chất của hắn không tệ, nếu để lão đầu tử tự mình dạy bảo, tương lai nhất định sẽ có một phen đại thành tựu."
"Lão đầu tử?" Bà chủ sắc mặt biến hóa, "Đây là ý tứ của lão đầu tử?"
Quách sư huynh lắc đầu nói: "Lão đầu tử còn không biết việc này, ta cũng là đến bên
này mới nghe nói."
%
Sắc mặt của bà chu ̉có hơi âm tình bất định, lo âu nhìn qua Dương Khai một chút, chậm rãi lắc đầu nói: "Quách sư huynh, tiểu tử này cũng không phải là người của Đệ
Nhất Khách Điếm ta, nếu ngươi muốn mang hắn đi gặp lão đầu tử thì còn cần phải hỏi thăm ý kiến của hắn mới được."
"Không phải là người của Đệ Nhất Khách Điếm?" Quách sư huynh có hơi ngạc nhiên.
Dương Khai nghe thấy thế thì có hơi mờ mịt, không biết lão đầu tử trong miệng bọn hắn rốt cuộc là ai, nhưng người có thể làm cho hai vị Khai Thiên lục phẩm này nghiêm túc đối đãi như vậy thì e rằng cũng không thể coi thường được.
Quách sư huynh lại cười: "Nếu không phải là người của Đệ Nhất Khách Điếm ngươi, vậy ta liền không cần hỏi ngươi." Hắn quay đầu nhìn về Dương Khai, nói: "Tiểu tử, có hứng thú gia nhập Hiên Viên Động Thiên chúng ta hay không?"
"Hiên Viên Động Thiên!" Dương Khai toàn thân chấn động.
Ba mươi sáu Động Thiên bảy mươi hai Phúc Địa, chỗ nào chỗ nấy cũng đều uy danh truyền xa, thống soái không chỉ một đại vực dưới trướng mình, chính là thế lực nhất đẳng trong Tam Thiên thế giới này, nhà nào cũng đều có Khai Thiên thượng phẩm tọa trấn. Hiên Viên Động Thiên này chính là một trong số đó, thậm chí còn có xếp hạng râ ́t cao trong ba mươi sáu Động Thiên, ít nhất cũng phải đứng trước mười.
Dương Khai đã sớm đoán ra vị Quách sư huynh này có lai lịch không nhỏ, vô cùng có khả năng xuất thân từ một trong ba mươi sáu Động Thiên hoặc là bảy mươi hai Phúc Địa, bây giờ mới biết thì ra người ta là người của Hiên Viên Động Thiên.
Nói như vậy, thế lực sau lưng Đệ Nhất Khách Điếm cũng là Hiên Viên Động Thiên sao? Nếu không bà chủ sao có thể xưng huynh muội với Quách sư huynh như vậy được?
Quách sư huynh nói: "Ngọc La Sát kia của Tu La Thiên có tư chất không tồi, ngươi co ́ thể một chiêu đánh bại nàng, chứng tỏ ngươi càng tốt hơn nàng, tư chất như vậy đã đủ để gia nhập Hiên Viên Động Thiên. Thế nào? Nếu như ngươi muốn, chờ chuyện lần này qua đi, ngươi có thể đi theo ta đến Hiên Viên Động Thiên."
Dương Khai nghe xong thì hai mắt liền trợn tròn.
Nếu như trước đó khi hắn mới tới Tam Thiên thế giới này mà có một nhà Động Thiên lôi kéo hắn như thế, nói không chừng hắn sẽ đồng ý một cách rất vui vẻ. Dù sao ngồi dưới đại thụ cũng được hóng mát, lưng tựa loại quái vật khổng lồ như Hiên Viên Động Thiên này, tương lai có thể nói là tiền đồ rộng mở, thậm chí không cần phát sầu vì tài
liệu tu hành của bản thân, muốn cái gì thì cứ mở miệng với trưởng bối, sau đó sẽ tự có người thỏa mãn hắn.
Nhưng hắn hiện tại đã không còn là kẻ vừa mới bước chân vào thế giới bên ngoài càn khôn này nữa.
Hắn bây giờ nắm Hư Không Địa trong tay, có hơn sáu trăm ngàn người đi theo hắn, nếu như hắn đi, vậy thì Hư Không Địa bên kia phải làm sao bây giờ? Huống hồ, nếu hắn thật sự gia nhập Hiên Viên Động Thiên, vậy thì con đường tấn thăng Khai Thiên thượng phẩm của hắn rất có khả năng sẽ gián đoạn tại đây.
Bà chủ cũng đã từng nói, chỉ có những đệ tử lớn lên từ nhỏ trong các đại động thiên phúc địa, tư chất vô cùng tốt kia mới có tư cách đi trực tiếp thành tựu Khai Thiên thượng phẩm, bọn hắn sẽ không bị bất kỳ ai chèn ép.
Bởi vì những động thiên phúc địa kia không cần lo lắng về độ trung thành của bọn hắn!
Nhưng nếu đổi thành người ngoài, vậy thì ai dám để mặc cho một vị Khai Thiên thượng phẩm được sinh ra? Vạn nhất để đối phương tu hành đến trình độ Khai Thiên cửu phẩm, vậy thì người nào có thể trấn áp hắn?
Nhất là dạng đệ tử nửa đường gia nhập như Dương Khai, không ai có thể bảo chứng độ trung thành của hắn.
Nghĩ tới đây, Dương Khai ẩn ẩn kịp phản ứng lại, mình bại lộ thực lực trong Tu La tràng, e rằng đã làm cho không ít người chú ý tới mình, vị Quách sư huynh này chỉ là một người trong số đó.
Hắn có giao tình với bà chủ, lúc này mới nhanh chân đến trước để lôi kéo mình.
Nếu như mình thật sự đồng ý gia nhập Hiên Viên Động Thiên, vậy thì thành tựu ngày sau cao nhất là lục phẩm, tuyệt không có khả năng là thất phẩm!
Quay đầu nhìn lại, hắn quả nhiên nhìn thấy ba ̀chu ̉đang vừa khẩn trương lại vừa lo âu nhìn mình.
Dương Khai ổn định lại, cẩn thận từng li từng tí nói: "Đa tạ Quách đại nhân đã coi trọng ta như vậy, chỉ là trong lòng tiểu tử có vô số lo lắng, thân bất do kỷ, sợ là phải cự tuyệt hảo ý của Quách đại nhân."
Quách sư huynh nghe thấy vậy thì thần sắc giận dữ, đôi mắt uy nghiêm kia bỗng nhiên biến thành vực sâu không đáy, giống như muốn cuốn lấy thần hồn của Dương Khai vào bên trong!
Vị Quách sư huynh này một lời không hợp liền đột nhiên gây khó dễ, đúng là loại người hỉ nộ vô thường.
Dương Khai lập tức run như cầy sấy, chỉ cảm thấy đạo ấn thần hồn của bản thân đều chấn động không thôi, kim tinh trước mắt ứa ra, hắn cắn răng bạo nói: "Quách đại nhân đây là muốn giết người diệt khẩu sao?"
Hắn vốn hi vọng một phen đại náo này sẽ làm cho người ngoài chú ý, khiến cho tên Quách sư huynh này sợ ném chuột vỡ bình. Dù sao đây cũng là địa bàn của phòng đấu giá Đan Hà, cũng không cho phép hắn muốn làm gì thì làm ở trong này, thế nhưng giọng nói của hắn căn bản là không có truyền đi, bờ môi của hắn mấp máy giống như
Kim Ngư lên bờ, trông có vẻ vô cùng buồn cười.
"Quách sư huynh!" Bà chủ khẽ kêu một tiếng.
Uy áp kinh khủng bỗng nhiên tan thành mây khói, lực lượng lôi kéo thần hồn cùng đạo ấn kia cũng đồng thời biến mất vô tung vô ảnh. Dương Khai lấy lại tinh thần, chỉ thấy Quách sư huynh kia đang mỉm cười nhìn lmình, phảng phất như những thứ mình kinh lịch vừa rồi đều chỉ là ảo giác vậy.
Hắn toát mồ hôi lạnh cả người, biết rằng cũng không phải tất cả những thứ vừa rồi đều là ảo giác.
"Bộ dạng giống, tính cách cũng giống, đường đi đừng quá giống." Quách sư huynh thâm ý sâu sắc nói một câu: "Nếu không kết cục e rằng không kém là bao, Lan sư muội, ngươi cũng không hy vọng lịch sử tái diễn a?"
Bà chủ sắc mặt âm trầm như sắp nhỏ nước: "Quách sư huynh quản tốt bản thân mình là được rồi, ta sẽ tự mình xử lý sự tình của tiểu tử này."
"Nếu thật như thế thì không còn gì tốt hơn." Quách sư huynh gật đầu: "Năm đó lão đầu tử vì bãi bình sự tình của ngươi, có thể nói là đã phí không ít khí lực, ngươi cũng không hy vọng lại làm phiền hắn a?"
Sau đó hắn lại chuyển đề tài, gật đầu nói: "Nhắc đến lão đầu tử, ta lại chợt nhớ tới một chuyện, năm đó lão đầu tử mang về thi thể của Đại Kim Ô kia, có càu nhàu rằng tinh hoa trong thi thể đầu Kim Ô kia chẳng biết tại sao lại thiếu mất hơn phân nửa, bây giờ nghĩ lại, sợ là tiểu tử này đã giở trò quỷ."
Dương Khai giờ mới hiểu được lão đầu tử mà hắn một mực nhắc tới rốt cuộc là ai.
Năm đó thi thể của đầu Đại Kim Ô kia đã rơi vào trong tay Đông gia đứng sau lưng Đệ Nhất Khách Điếm, mà Đông gia kia chính là một lão già, hình như tên là Tư Đồ Không.
Trước khi giao ra thi thể của đầu Kim Ô kia, Dương Khai đã hấp thu không ít Kim Ô Chân Hỏa, cô đọng của lực lượng hành Hỏa của bản thân. Hắn vốn cho rằng mình làm
thế thì thần không biết quỷ không hay, ai ngờ vẫn để lộ ra sơ hở.
Như vậy xem ra, Tư Đồ Không kia chính là người của Hiên Viên Động Thiên, Đệ Nhất Khách Điếm cũng dựa vào con quái vật khổng lồ Hiên Viên Động Thiên này.
Bà chu ̉cứng rắn nói: "Ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy đâu Quách sư huynh."
Quách sư huynh cười nhạo một tiếng: "Ta chỉ là tùy tiện nhắc lại, Lan sư muội khẩn trương làm gì? Coi như đúng là vậy thì sao, lão đầu tử năm đó đã không nói phá ra, chẳng lẽ sau này sẽ đi tìm tiểu tử này để gây phiền phức hay sao? Mặt mũi của lão đầu tử lúc đó sẽ để ở đâu, người đã già rồi, thứ cần quan tâm duy nhất không phải là mặt mũi hay sao, hắn cũng sẽ không tự đánh mặt của mình a." Quách sư huynh thần sắc lạnh lẽo, ngữ khí cũng ngưng trọng lên: "Việc này không có bằng chứng, thế nhưng sự tình Lan sư muội muốn đối phó Kim Hồng châu và Sâm La đàn chẳng lẽ cũng là sư huynh ăn nói lung tung sao?"
Bà chủ thản nhiên nói: "Quách sư huynh nói cái gì, sư muội nghe không hiểu."
Quách sư huynh quay đầu nhìn nàng: "Bớt đi! Hai nhà này vốn có thù với ngươi, năm đó bất quá là bởi vì lão đầu tử và các thế lực khắp nơi nhúng tay vào thì mới làm cho phong ba lắng xuống được. Trước đó các ngươi lại đại náo một trận, thật sự cho rằng co ́thể giấu diếm được sao? Ngươi giết chết Vân Chân Hóa của Phong Vân phúc địa, nếu không phải lão đầu tử lại chêm vào một tay, ngươi cho rằng ngươi còn có thể bình yên ngồi ở chỗ này sao?"
Bà chu ̉ung dung nhìn lại: "Sư huynh ngươi thì biết cái gì?"
Quách sư huynh nói: "Tên Vân Chân Hóa kia trước đó tất nhiên có chọc giận ngươi, nhưng ngươi cũng không nên giết chết hắn, hắn dù sao cũng là người của Phong Vân phúc địa, ngươi giết hắn, lão đầu tử lại phải thu thập cục diện rối rắm này cho ngươi."
Bà chủ cả giận: "Chẳng lẽ chỉ cho phép bọn họ xuất thủ, còn ta thì không thể hoàn thủ sao? Đây là đạo lý gì?"
Quách sư huynh nói: "Với thực lực Khai Thiên lục phẩm của ngươi, muốn chạy còn
không đơn giản sao?"
"Sao ta lại phải chạy? Bọn hắn dám đến gây chuyện với lão nương, lão nương liền dám chém đầu chó của bọn chúng, tới một người ta chém một người, đến hai người ta giết một đôi, ta còn muốn xem xem trong Tam Thiên thế giới này còn ai lại dám đến trêu chọc ta!" Bà chủ hầm hừ nói.
Quách sư huynh chậm rãi lắc đầu: "Đừng đi gây chuyện thị phi nữa, hảo hảo kinh doanh Đệ Nhất Khách Điếm của ngươi đi."
Bà chu ̉gắt gao nhìn chăm chú hắn: "Đây là ý tứ của lão đầu tử?"
Quách sư huynh nói: "Là ý tứ của ta."
"Ngươi là cái thá gì?" Bà chủ khinh bỉ nhìn qua hắn.
Quách sư huynh hít một tiếng: "Lão đầu tử tuổi tác đã cao, ngươi cho rằng hắn còn có thể che chở cho ngươi được bao lâu? Sau này khi hắn chết đi, thù mới hận cũ của ngươi một mạch xông tới, đến lúc đó ngươi sẽ làm sao bây giờ? Dù không đề cập tới kẻ thù của ngươi thì ngay cả trong Động Thiên cũng có người không ưa ngươi."
"Tới thì tới, vừa vặn tính toán nợ cũ với bọn hắn!" Bà chủ nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng giận, lão đầu tử sống lâu như vậy rồi, sao còn chưa chết đi?"
Quách sư huynh há to mồm, tỏ vẻ câm nín, thật lâu sau mới hít vào một hơi, nói: "Nữ nhân nô não!"
Hắn quay đầu nói với thiếu nữ cao gầy bên người mình: "Nhớ kỹ bộ dạng của Lan sư thúc ngươi, sau này đừng học theo nàng, sẽ không gả đi được! Ngươi nhìn nàng đến bây giờ cũng không có người nào dám lấy, chính là cái đạo lý này."
Thiếu nữ kia hé miệng cười khẽ.
Ba ̀chủ hung tợn trừng qua.
Quách sư huynh làm như không thấy, chỉ vào Dương Khai, nói: "Cũng nhớ kỹ bộ dạng của người này, không nên đối địch với hắn, nếu như đụng phải chuyện nguy hiểm thì
gọi hắn tới cứu mạng."
Thiếu nữ tỏ vẻ bảo sao nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đẹp nghiêm túc nhìn chằm chằm Dương Khai một trận, ôn nhu nói: "Ta nhớ kỹ rồi."
Dương Khai nghe xong thì sửng sốt một chút, không biết vị Quách sư huynh này rốt cuộc có ý đồ gì. Thiếu nữ này là đệ tử tinh nhuệ của Hiên Viên Động Thiên, sẽ gặp phải nguy hiểm gì mà cần mình cứu mạng cơ chứ?