Lúc đi vào cổng thành, mấy tên võ giả thủ vệ khi thấy tên thanh niên kia thì nhao nhao chắp tay ôm quyền: "Vô Tâm đại ca."
Trong đó có một tên võ giả tương đối trẻ tuổi, cười nói: "Vô Tâm đại ca thật là lợi hại, vừa ra tay liền bắt được bọn hắn, hai người này là người của Thương Lôi thành sao?"
Tên thanh niên lắc đầu nói: "Không phải, bọn hắn là khách đến từ thiên ngoại."
"Khách đến từ thiên ngoại!" Đám người kia biến sắc, hiếu kỳ đánh giá Dương Khai từ trên xuống dưới. Bọn hắn sinh tồn trong Huyết Yêu Động Thiên này, đều từng nghe qua các tiền bối nói về khách đến từ thiên ngoại, cứ cách mấy trăm năm thì đều sẽ có một nhóm người từ thế giới bên ngoài tiến vào, qua một hồi thì lại biến mất không thấy đâu.
Cho nên đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy khách đến từ thiên
ngoại có bộ dạng như thế nào. Bọn hắn phát hiện đối phương cũng không có gì khác mình, hơn nữa tên nam nhân này còn mình đầy thương tích, rõ ràng đã từng chiến đấu với người nào đó một trận, nữ tử kia thì đang trong cơn hôn mê, sắc mặt trắng bệch, khí tức suy yếu.
"Tốt, đều cẩn thận trông coi nơi này đi." Tên thanh niên khoát tay áo, dẫn theo một đám người đi vào trong thành.
Mấy con phố trong thành rất rộng rãi, phòng ốc bốn phía san sát nối tiếp nhau, Dương Khai vừa đi vừa nhìn, cũng không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, nơi đây giống như những tòa thành trì có thể thấy được khắp nơi ở ngoài ngoại giới.
Dưới sự dẫn đường của tên thanh niên kia, đám người đi thẳng về phía một tòa kiến trúc ở khu vực trung tâm nhất, đó có lẽ là nơi đặt phủ thành chủ.
Quả nhiên, sau khi đến phủ thành chủ, tên thanh niên kia tìm đến một người, đơn giản bẩm báo sự tình trước đó, để hắn báo cho thành chủ đại nhân, muốn hỏi xem thành chủ sẽ định đoạt cách xử trí Dương Khai như thế nào.
Người kia lập tức tiến vào trong phủ thành chủ, không bao lâu sau lại đi ra, cau mày nói: "Phạm sư huynh, thành chủ đại nhân đang lúc bế quan, trước đó phân phó nếu như không có gì chuyện quan trọng
thì không nên quấy rầy, ngươi xem. . ."
Phạm Vô Tâm nghe thấy vậy thì cũng nhíu mày, trầm ngâm một chút rồi nói: "Nếu đã như thế, vậy trước tiên nhốt hai người này lại đi, đợi thành chủ đại nhân xuất quan rồi tính tiếp."
"Làm phiền Phạm sư huynh." Người kia ôm quyền.
Rất nhanh, Phạm Vô Tâm liền dẫn Dương Khai tới trước một gian phòng giam dưới mặt đất, nghiêng đầu ra hiệu nói: "Đi vào đi."
Dương Khai nhìn hắn một cái, cũng không nhiều lời, chỉ ôm lấy Khúc Hoa Thường một đường chui vào trong phòng giam. Hắn bây giờ xem như tù binh của người ta nên cũng không muốn tranh cãi gì với người ta. Nhà tù này mặc dù hơi nhỏ một chút, nhưng bên trong không có mùi gì lạ, cũng rất sạch sẽ, thậm chí còn có một cái giường nhỏ.
Tên Phạm Vô Tâm kia đứng trước cửa phòng giam, nói: "Ngươi tạm thời ủy khuất ở trong này mấy ngày, đợi đến khi thành chủ đại nhân xuất quan thì sẽ liền gặp ngươi."
Dương Khai từ chối cho ý kiến, nhu cầu cấp bách của hắn bây giờ là chữa thương. Đến khi hắn khôi phục lại, trong tòa thành nhỏ này cũng không có ai co ́thê ̉làm gì được hắn, dù bị bắt thì cũng không có gì đáng lo lắng.
Người ta cho rằng hắn trúng Cố Nguyên Đinh nên đành phải thúc thủ vô sách, nghĩ rằng hắn căn bản là không có khả năng gây ra sự tình phiền nhiễu gì.
Phạm Vô Tâm nói xong thì liền quay người rời đi, sau đó ánh mắt hắn bỗng nhiên biến đổi, cúi đầu nhìn về phía hông của Dương Khai. Hắn giương tay trảo một cái, hút lấy lệnh bài bên hông của Dương Khai.
Tỉ mỉ quan sát một chút, Phạm Vô Tâm ngạc nhiên nói: "Thứ này ngươi lấy được từ chỗ nào?"
Tấm lệnh bài này là món đồ do bà chu ̉giao cho Dương Khai lúc trước khi đi, trước đó trong cung điện giữa hồ kia, Dương Khai phô trương thanh thế đem lệnh bài này treo bên hông mình để đe dọa Hắc Nha Thần Quân, sau đó hắn và Khúc Hoa Thường một mực đào vong nên vẫn không có lấy xuống.
Nghe giọng điệu này của Phạm Vô Tâm, hình như đối phương nhận ra lệnh bài này a.
Tinh quang lóe lên trong mắt Dương Khai, hắn không trả lời mà hỏi lại: "Lệnh bài này là vật gì?"
Phạm Vô Tâm nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó chỉ cau mày, không nói thêm nữa. Hắn đóng cửa phòng, quay người rời đi, lệnh bài kia
cũng không trả lại cho Dương Khai mà lại bị hắn mang đi.
Dương Khai cũng không đòi hỏi, thứ này là do bà chu ̉cho hắn, tất nhiên không thể cứ mất đi như vậy được, đợi sau khi hắn khôi phục thì sẽ cầm về.
Đặt Khúc Hoa Thường trên chiếc giường nhỏ kia, Dương Khai nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Cái Huyết Yêu Động Thiên này thực sự khiến hắn tinh bì lực tẫn, ngoại trừ mấy ngày đầu trải qua an ổn một chút ra, mấy ngày sau đầu tiên là bị Hắc Nha Thần Quân truy sát, sau đó lại bị Doãn Tân Chiếu truy sát, bây giờ lại bị người ta bắt tới đây, có thể nói là một đường khó khăn trắc trở.
Cũng may cuối cùng có thể an ổn được mấy ngày, với khả năng khôi phục của hắn, mấy ngày này hẳn là đủ để hắn khôi phục hơn phân nửa thực lực.
Đưa tay khoác lên cổ tay của Khúc Hoa Thường, dò xét thương thế của nàng một chút. Dương Khai khẽ nhíu mày, nữ nhân này bị thương rất nghiêm trọng, một thân lực lượng gần như khô cạn, hắn thầm nghĩ trong hai ngày mình hôn mê, nàng ta cũng đã phải liều mạng để thoát khỏi sự truy đuổi của Doãn Tân Chiếu.
Lấy ra một ít linh đan, mình ăn một chút, lại đút cho Khúc Hoa
Thường một chút.
Giường có hơi nhỏ, chỉ có thể dung nạp một người nằm ngủ. Dương Khai xoay người bước lên, khoanh chân ngồi ở đầu giường, đem đầu của Khúc Hoa Thường gối lên đùi mình, một tay nắm chặt lấy cổ tay của Khúc Hoa Thường, thôi động lực lượng hành Mộc trong đạo ấn
rót vào trong cơ thể nàng, vừa tự trị thương cho mình, vừa thay nàng ôn dưỡng thân thể.
Bất Lão Thụ tinh hoa cô đọng lực lượng hành Mộc, công hiệu chữa thương có thể nói là cường đại vô địch, chỉ một canh giờ sau, Khúc Hoa Thường liền hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt chớp chớp lay động.
"Khúc sư tỷ." Dương Khai thấp giọng kêu gọi.
Hàng lông mi thật dài của Khúc Hoa Thường run rẩy một cách cực kỳ lợi hại, một hồi lâu sau, nàng ta mới chậm rãi mở to mắt, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Dương Khai đang nhìn về phía mình, nàng ta liền nháy nháy mắt nói: "Sư đệ, chúng ta đã chết rồi sao?"
"Không có đâu, vẫn sống rất tốt." Dương Khai cười cười.
"Chẳng trách lại khó chịu như vậy." Khúc Hoa Thường cười lớn một chút, sau đó sắc mặt liền tái nhợt đi như tờ giấy trắng.
Dương Khai nói: "Sư tỷ nếu đã tỉnh rồi, vậy trước hết không nên phân tâm, cẩn thận chữa thương quan trọng hơn."
Khúc Hoa Thường hữu khí vô lực gật gật đầu, nhắm lại hai mắt, phối hợp vận chuyển huyền công với Dương Khai. Nàng co ́thê ̉tinh tường cảm giác được một cỗ lực lượng tràn trề sinh cơ đang chảy vào trong cơ thể mình. Những nơi cỗ lực lượng kia đi qua, thương thế của mình khôi phục với tốc độ khó lòng có thể tưởng tượng được.
Nàng ta vốn cho rằng mình lần bị thương này ít nhất cũng cần tịnh dưỡng một hai tháng thì mới có thể khôi phục lại được, nhưng nếu chiếu thế cục trước mắt thì e rằng không cần mấy ngày là có thể khỏi hẳn rồi,
m thầm chấn kinh về phẩm giai của lực lượng hành Mộc mà Dương Khai đã cô đọng, nàng mặc dù không cô đọng lực lượng thất phẩm nhưng cũng hiểu rõ, đây tuyệt đối không chỉ là thất phẩm.
Hành Mộc Thất phẩm không có năng lực khôi phục cường đại như thế.
Bát phẩm? Hay là cửu phẩm? Vị Dương sư đệ này rốt cuộc luyện hóa cái gì, thế mà có thể đạt được lực lượng hành Mộc khủng bố như thế.
Lại qua gần nửa ngày, sắc mặt Khúc Hoa Thường hồng nhuận phơn phớt hơn không ít, khí tức cũng bình ổn lại. Cho tới thời khắc này
nàng mới cảm giác được, mình vẫn một mực gối lên trên đùi Dương Khai, hai người bọn họ đang ngồi trên một chiếc giường nhỏ, trong khi nơi ở thì là một gian thạch thất.
"Sư đệ, đây là địa phương nào?" Khúc Hoa Thường hiếu kỳ hỏi. Dương Khai trả lời: "Trong một tòa thành."
"Thành?"
"Ừm." Dương Khai gật gật đầu, "Huyết Yêu Động Thiên này có rất nhiều thổ dân, nơi đây chính là thành trì của một đám thổ dân, chúng ta bị người ta bắt vào đây."
"Đây chẳng phải là tù binh hay sao?" Khúc Hoa Thường cả kinh nói, nàng thực sự không biết sau khi mình hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bọn hắn lại bị một đám thổ dân bắt được như vậy.
"Có thể xem như thế đi." Dương Khai bật cười ha ha.
"Vậy làm sao bây giờ?" Khúc Hoa Thường biến đổi sắc mặt, ai biết đám thổ dân kia có ác ý gì đối với hai người mình hay không.
"Đến đâu hay đến đó, trước tiên khôi phục cái đã. Sau khi chúng ta khôi phục lại, bọn hắn sao có thể làm gì được chúng ta?"
Khúc Hoa Thường nhíu mày, vội vã cuống cuồng nói: "Ta sợ rằng chúng ta còn chưa khôi phục xong thì bọn hắn đã hạ độc thủ gì đó rồi, không nên không nên, chúng ta không thể ngồi không chờ chết,
sư đệ, song tu với ta đi."
Dương Khai mở mắt nhìn nàng, câm nín nói: "Sư tỷ ngươi lại thần chí không rõ rồi."
Khúc Hoa Thường liền nói ngay: "Ngươi đừng hòng làm cho ta hôn mê một lần nữa!" Lần trước khi nàng nói như vậy thì liền bị Dương Khai trực tiếp làm cho hôn mê. Vì vậy khi nghe hắn nói như thế, nàng ta cũng có hơi cảnh giác.
Dương Khai bất đắc dĩ nói: "Tình cảnh bây giờ của chúng ta có liên quan gì tới việc song tu?"
"Đệ tử của m Dương Động Thiên ta tu hành m Dương bí thuật từ nhỏ, nếu ngươi như song tu với ta, vậy thì chúng ta đều có thể khôi phục càng nhanh hơn."
"Không cần làm thế thì chúng ta cũng khôi phục không chậm." Dương Khai bật cười nói.
"Bây giờ thời gian cấp bách a sư đệ."
Dương Khai trầm ngâm một chút, nghiêm túc nói: "Sư tỷ, song tu với người khác cần tình đầu ý hợp, đây là nhân sinh đại sự, ngươi nên cẩn trọng suy nghĩ mới được."
"Ta tất nhiên hiểu rõ, sư đệ chính là ứng cử viên tốt nhất!" Đôi mắt thanh tịnh của Khúc Hoa Thường nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa
nàng ta trời sinh vũ mị đến cực điểm, phối hợp với ánh mắt như thu thủy này thì lại càng mê người hơn.
Dương Khai bị nhìn chằm chằm thì có hơi không được tự nhiên, hắn dời ánh mắt đi, nói: "Tính cả lần này gặp nhau tại Huyết Yêu Động Thiên, ta và sư tỷ mới chỉ gặp nhau được hai lần. Sư tỷ cũng không hiê ̉u rõ tâm tính của ta như thế nào, sư tỷ như thế nào thì ta cũng không quá rõ ràng. Không có chút cơ sở tình cảm này thì làm sao có thể thủy nhũ giao dung, làm sự tình m Dương giao hợp kia được."
"Tình cảm ngày sau có thể từ từ bồi dưỡng nha." Khúc Hoa Thường vẻ mặt tự tin nói: "Ta tin tưởng chỉ cần sư đệ song tu với ta thì sau này ngươi chắc chắn sẽ thích ta."
Dương Khai nhíu mày, nghiêm túc nói: "Sư tỷ, thứ ta và ngươi thảo luận cũng không phải là sự tình song tu, mà là hạnh phúc cả đời của ngươi. Sư tỷ huệ chất lan tâm như vậy, nên tìm một người đáng giá phó thác cả đời mới đúng."
Khúc Hoa Thường nói: "Ta tìm được rồi a."
Dương Khai sắp sửa sụp đổ, hắn cảm thấy mình hoàn toàn không có cách nào câu thông với nàng ta. Hắn có thể khẳng định là, Khúc Hoa Thường hẳn là rất tán thưởng mình, bởi vì mình và nàng là cùng một dạng, nhưng giữa bọn họ tuyệt đối không có tình yêu nam nữ.
Nhưng sao nàng ta lại nói đến chuyện song tu một cách đơn giải nhẹ nhàng như vậy a .
"Sư đệ ngươi có phải cảm thấy sư tỷ ta là một nữ nhân tùy tiện hay không?" Khúc Hoa Thường đột nhiên hỏi.
"Sao có thể như vậy được?" Dương Khai lắc đầu, thông qua tiếp xúc mấy ngày nay, hắn cũng ít nhiều hiểu rõ một chút tính tình của Khúc Hoa Thường. Đây tất nhiên không phải là một nữ tử tùy tiện, nếu không trước đó nàng ta cũng sẽ không nói rằng bản thân chưa được hưởng qua mùi vị nam nhân. Với tư sắc của nàng ta, nếu như thật sự cố ý, vậy thì ai có thể ngăn cản được sự cám dỗ của nàng ta cơ chứ.
Khúc Hoa Thường nhoẻn miệng cười: "Vậy vì sao sư đệ lại không đồng ý song tu với ta?"
Lời này lại vòng trở về, Dương Khai không đáp mà hỏi ngược lại: "Vì sao sư tỷ lại muốn song tu với ta?"
Khúc Hoa Thường nói: "Sau này ta rồi cũng phải tìm một người, sư đệ xuất sắc như vậy, bỏ qua thì sẽ không thể tìm lại được nữa, sư đệ có chỗ không biết, thứ ta tu luyện là Vô Tình Đạo."
"Vô Tình Đạo?"
Khúc Hoa Thường gật gật đầu, nói: "Đệ tử m Dương Động Thiên chúng ta, muốn thành tựu Khai Thiên thì phải tu tâm trước, hoặc là tu Hữu Tình Đạo, hoặc là tu Vô Tình Đạo, mà ta, chính là loại sau."