Dương Khai khẽ nhíu mày, mặc dù không biết Vô Tình Đạo này rốt cuộc là thứ quỷ gì, nhưng danh tự này nghe qua cũng làm cho người ta cảm thấy có hơi không quá dễ chịu.
Khúc Hoa Thường giải thích nói: "Người tu Hữu Tình Đạo cần lấy tình nhập đạo, còn tu Vô Tình Đạo thì cần trảm tình nhập đạo, bất quá mặc kệ là hữu tình hay là vô tình thì cũng đều trăm sông đổ về một biển, thành tựu đại đạo cuối cùng, chứng được Khai Thiên!"
Dương Khai nói: "Ta vẫn không hiểu rõ, việc này có liên quan gì tới việc sư tỷ muốn song tu với ta."
"Đồ đần!" Khúc Hoa Thường giận giận lườm hắn một cái: "Ta phải trảm tình thì mới có thể nhập đạo, thế nhưng bây giờ không có tình để trảm, vậy thì làm sao có thể thành tựu Khai Thiên?"
Dương Khai hiểu được vấn đề: "Ngươi muốn nhập tình trên người ta, sau đó lại trảm tình ư?"
"Đúng!" Khúc Hoa Thường thản nhiên thừa nhận, sau đó dùng một loại ánh mắt tội nghiệp nhìn qua hắn: "Sư đệ, coi như ngươi giúp ta một chuyện đi."
Dương Khai dở khóc dở cười, trên đời này còn có sự tình kỳ quặc quái gở như vậy ư. Có một nữ tử quyến rũ động lòng người muốn song tu với mình, thế nhưng mình lại là đang giúp đỡ nàng ta đấy.
Có điều cũng đúng như lời nàng nói trước đó, đệ tử m Dương Động Thiên mặc kệ tu đạo gì thì cũng đều phải nhập tình với một người nào đó trước thì mới có thể thành đạo. Tu Hữu Tình Đạo thì không cần phải trảm tình, trong khi Vô Tình Đạo thì e rằng nếu không phải là người có đại nghị lực thì sẽ không thể tu hành được, bởi vì một khi trảm tình thất bại, người luyện chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma, hậu quả khó mà lường được.
"Sư tỷ có ý đối với ta sao?" Dương Khai hỏi.
Khúc Hoa Thường nghiêm túc suy nghĩ một chút, huơ huơ ngón tay trước mặt Dương Khai một chút rồi nói: "Giống như có một chút như thế này, nhưng không quá nhiều, bất quá ta tin tưởng chỉ cần sư đệ song tu với ta thì ta nhất định sẽ chung tình với sư đệ."
Dương Khai bật cười: "Nam nữ hoan ái cũng không đơn giản như những gì sư tỷ nói."
Khúc Hoa Thường nháy mắt mấy cái: "Sư đệ hình như rất tinh thông đạo này a."
Dương Khai hơi đỏ mặt, nói tránh đi: "Sự tình song tu không cần nhắc lại, ta tin tưởng sư tỷ sau này sẽ gặp được người phù hợp, bất quá người kia cũng không phải là ta."
"Nha!" Khúc Hoa Thường thấy hắn thái độ kiên quyết như vậy thì không nói thêm gì nữa, có đôi khi biểu thị ra ý kiến của bản thân là đã đủ rồi, nhiều lời đôi khi sẽ không đẹp.
"Vậy sư đệ có nguyện gia nhập ý m Dương Động Thiên của ta hay không?" Khúc Hoa Thường bỗng nhiên đổi đề tài: "Không dối gạt sư đệ, lần này ta tới Huyết Yêu Động Thiên, kỳ thật còn gánh vác một nhiệm vụ sư môn."
"Nhiệm vụ gì?" Dương Khai ngạc nhiên nói.
"Tìm tới sư đệ, dẫn dụ sư đệ gia nhập m Dương Động Thiên của ta." Khúc Hoa Thường giải thích: "Tình cảnh của sư đệ bây giờ như thế nào, chắc hẳn không cần ta phải nhiều lời. Ý định thành tựu Khai Thiên thượng phẩm của ngươi đã phạm vào kiêng kị của rất nhiều người. Đối với loại tồn tại như sư đệ, các đại động thiên phúc địa có hai loại thái độ, một là vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện nên tìm cách chém chết sư đệ từ sớm, hai là ra sức lôi kéo, ý kiến của m Dương Động Thiên ta chính là dùng cách thứ hai."
Dương Khai thầm hiểu, m Dương Động Thiên nguyện ý lôi kéo mình, đoán chừng Khúc Hoa Thường xuất lực không nhỏ trong đó. Lại nhớ tới một câu mà Bùi Văn Hiên nói với mình trước đó, trong Huyết Yêu Động Thiên này, người muốn giết Dương Khai cũng không chỉ có một mình hắn. Bây giờ xem ra, trong Huyết Yêu Động Thiên này, hẳn là có không ít đệ tử động thiên phúc địa đang tìm kiếm tung tích của hắn, muốn lấy tính mạng của hắn.
"Mặc dù ta cảm thấy sư đệ hẳn là sẽ đến Huyết Yêu Động Thiên, thế
nhưng lại không ngờ rằng mình sẽ tìm được đệ nhanh như vậy, có vẻ sư đệ với ta cũng rất có duyên phận a." Khúc Hoa Thường cười nhẹ.
Dương Khai hiếu kỳ nói: "Sư tỷ nói m Dương Động Thiên hi vọng ta gia nhập vào đó, nếu như ta gia nhập vào đó, m Dương Động Thiên có thể bảo đảm ta sẽ tấn thăng Khai Thiên thượng phẩm hay không?"
Nếu như hắn nhớ không lầm, bà chủ đúng là có nói qua, loại người như hắn, các đại động thiên phúc địa không có cách nào yên tâm tiếp nhận, bởi vì không có cách nào cam đoan độ trung thành của
hắn. Chỉ có những võ giả bồi dưỡng từ nhỏ kia mới có thể bình yên thành tựu Khai Thiên thượng phẩm, nhưng từ xưa đến nay, thể loại võ giả như thế này đã ít càng thêm ít, mỗi một người xuất thế đều có thể gây nên oanh động trong khắp Tam Thiên thế giới.
Cái này không đơn thuần bởi vì tài nguyên thượng phẩm rất khó luyện hóa, nội tình đạo ấn chưa đủ mà cưỡng ép luyện hóa thì chỉ là tự tìm đường chết. Cho dù có người có thể cô đọng lực lượng Khai Thiên thượng phẩm thì tại thời điểm tấn thăng cũng vẫn có hung hiểm lớn lao, rất nhiều võ giả kinh tài tuyệt diễm ngưng luyện lực lượng thượng phẩm đã thất bại trong gang tấc tại thời khắc sống còn này, sau đó liền hồn phi phách tán.
"Không được đâu." Khúc Hoa Thường lắc đầu: "Nếu như sư đệ gia nhập m Dương Động Thiên thì phải thành tựu Khai Thiên lục phẩm!"
Dương Khai giật mình, hắn còn tưởng rằng m Dương Động Thiên có thể đảm bảo để cho mình tấn thăng thượng phẩm, ai ngờ bọn hắn cũng có điều kiện như vậy. Hắn vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, sau khi biết việc này thì lập tức mất đi hứng thú với m Dương Động Thiên. Lục phẩm và thất phẩm mặc dù chỉ kém nhau một phẩm, nhưng lại có bản chất hoàn toàn khác nhau.
Có điều hắn rốt cuộc minh bạch, vì sao lần này gặp được Khúc Hoa
Thường, nàng ta lại làm càn như thế, còn không ngừng đưa ra loại yêu cầu kia.
Nếu như mình song tu với nàng ta, vậy mình ắt hẳn sẽ đánh lên lạc ấn của m Dương Động Thiên. Khúc Hoa Thường chẳng những có thể hoàn thành nhiệm vụ sư môn mà còn có thể nhập tình trên người mình, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
"Đa tạ sư tỷ đã nói chuyện thẳng thắn như vậy."
Mặc kệ bổn ý Khúc Hoa Thường là cái gì, nhưng nàng có thể nói ra hết thảy mà không có chút giấu diếm nào đã đủ chứng tỏ nàng ta không có ý hại hắn.
"Sư đệ không nguyện ý sao?" Khúc Hoa Thường hỏi.
Dương Khai kiên định nói: "Đường ở dưới chân chúng ta, nên dũng cảm tiến tới, kiên quyết tiến thủ tới cùng. Ta đã thấy được đường đến Khai Thiên thượng phẩm ở phương nào, mặc dù tràn đầy bụi gai, cũng có thể là vũng bùn nhỏ hẹp, nhưng cũng không thể khiến ta lùi bước. Nếu như lựa chọn con đường khác dễ đi hơn thì đạo tâm của ta sẽ bị long đong!"
Khúc Hoa Thường thăm thẳm thở dài: "Sư đệ, bây giờ việc tấn thăng Khai Thiên của ngươi còn hơi xa xôi, cho nên mặc dù có rất nhiều người chú ý tới ngươi, nhưng lại không có người có ý muốn ra tay với
ngươi. Dù sao bọn hắn cũng đều là người có thân phận, tất nhiên không thể lấy lớn hiếp nhỏ, nếu không sẽ làm tổn hại đến danh dự của mình. Bây giờ bọn hắn chỉ sai bọn tiểu bối đến làm khó dễ ngươi, nhằm vào ngươi, nhưng nếu như có một ngày bọn hắn nhận ra sự uy hiếp của ngươi, vậy thì bọn hắn chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình."
"Sư tỷ có thể nói cho ta biết vì sao các đại động thiên phúc địa xem chuyện thành tựu Khai Thiên thượng phẩm là một chuyện nhạy cảm như vậy hay không?" Dương Khai hỏi, hắn cũng có hơi không nghĩ thông, hắn tu đạo của hắn cũng không đụng tới người khác, sao lại rơi vào tình cảnh khó hiểu như vậy.
Khúc Hoa Thường nói: "Ta cũng chỉ nghe nói qua nên không biết có phải thật hay không. Đã từng có một Động Thiên chiêu thu một tên đệ tử kinh tài tuyệt diễm như sư đệ. Tên đệ tử kia cũng không cô phụ kỳ vọng, đã tấn thăng Khai Thiên thất phẩm, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Động Thiên kia. Sau đó Động Thiên này dốc hết lực lượng tông môn, tiêu tốn ngàn năm trợ giúp người kia tấn thăng cửu phẩm. Khai Thiên cảnh, nhất phẩm là thứ, cửu phẩm là nhất, sau khi người này tấn thăng Khai Thiên cửu phẩm, Tam Thiên thế giới gần như không người nào có thể đối địch với hắn. Về sau không biết vì sao người này tâm tính đại biến, giết sạch cả nhà trên dưới của
Động Thiên kia, chẳng những tất cả mọi người chết oan chết uổng mà toàn bộ Động Thiên cũng đều bị phá hủy."
"Về sau có các cường giả của các động thiên phúc địa khác giao hảo với thế lực đó một đường tề tụ truy sát người kia, ai ngờ lại bị hắn giết cho người ngã ngựa đổ, tổn thất nặng nề. Hình như cũng là bởi vì việc này đã dẫn đến việc người kia cực kỳ không vừa mắt với các đại động thiên phúc địa, chuyên môn tìm những thế lực này để gây phiền phức. Trong lúc nhất thời, cả Tam Thiên thế giới chìm trong tinh phong huyết vũ, ba mươi sáu Động Thiên và bảy mươi hai Phúc Địa gần như bị cuốn vào hết."
"Chuyện này kéo dài trong mấy trăm năm, sau đó người kia bị vây công chí tử, bất quá các đại động thiên phúc địa cũng đều nguyên khí đại thương. Có vết xe đổ như vậy, cho nên bây giờ các đại động thiên phúc địa mới cực kỳ chú ý tới những người có thể trực tiếp thành tựu Khai Thiên thượng phẩm, chính là vì sợ lịch sử sẽ một lần nữa tái diễn."
"Hiện tại có một tuyệt vực, nơi đó không gian phá toái, không có sinh cơ, chính là chiến trường nơi đã từng diễn ra trận đại chiến cuối cùng. Nghe đồn trong trận chiến kia, Khai Thiên thượng phẩm vẫn lạc nhiều hơn trăm vị! Trung phẩm hạ phẩm thì không thể nào tính toán được. Mặc dù không biết đã trải qua bao nhiêu năm,
nhưng một chỗ đại vực này vẫn luôn hung hiểm vạn phần, ở đó lưu lại uy năng của rất nhiều thần thông quảng đại, mặc kệ thực lực mạnh đến cỡ nào, chỉ cần tiến vào trong đó thì nhất định có đi không về."
"Tuyệt vực kia đã từng là chiến trường ư." Dương Khai giật mình nói.
Hắn đã từng cẩn thận xem qua Càn Khôn Đồ để tìm kiếm vị trí của Tinh Giới, tất nhiên là có nhìn thấy qua sự tồn tại của tuyệt vực này trong Càn Khôn Đồ. Lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ hiếu kỳ
tuyệt vực kia lại không có đánh dấu gì, bây giờ hắn mới biết, tuyệt vực này thế mà lại có lai lịch lớn.
Có điều chỉ vì một sự kiện cực kỳ cổ lão xa xưa như thế mà dẫn đến việc thần kinh của các đại động thiên phúc địa cứ mẫn cảm như vậy, điều này làm cho Dương Khai có hơi xem thường, thay vì đề phòng người khác, không bằng tăng cường lực lượng của bản thân còn hơn.
"Sư đệ, ngươi không suy nghĩ lại một chút nào sao?" Khúc Hoa Thường vẻ mặt chờ đợi, trông mong nhìn hắn.
Dương Khai đưa tay búng lên trán nàng một cái: "Hảo hảo chữa thương, đừng nói gì nữa."
Khúc Hoa Thường đưa tay che trán, tức giận lườm hắn. Thời gian trôi qua, thương thế của hai người dần dần khôi phục,
không còn suy yếu như trước nữa.
Trong phủ thành chủ, Phạm Vô Tâm cầm lấy mộc bài lấy được từ chỗ Dương Khai, lật trái lật phải, hiếu kỳ không thôi. Hắn rất quen thuộc đồ án trên mộc bài này, rõ ràng chính là đồ đằng văn của Định Phong thành.
Thế nhưng mộc bài do khách đến từ thiên ngoại mang tới, sao có thể có đồ đằng văn của Định Phong thành? Hơn nữa nhìn bộ dạng của mộc bài này, niên đại chắc cũng phải hàng trăm hàng ngàn năm a.
Không hiểu rõ được, hắn cầm lệnh bài này đi hỏi mấy người, bọn hắn cũng không đều rõ, có lẽ chỉ có thể chờ thành chủ đại nhân xuất quan thì mới biết được chân tướng.
Khi hắn đang chuẩn bị thu hồi mộc bài này thì bỗng nhiên một trận gió cuốn vào, ngay sau đó, một tên nam tử trung niên mặt trắng không râu đứng ở trước mặt hắn.
Phạm Vô Tâm liền vội vàng đứng lên ôm quyền: "Đàm trưởng lão!"
Người tới rõ ràng là một trong ngũ đại trưởng lão của Định Phong thành - Đàm Lạc Hưng. Đối phương thực lực cường đại, quyền cao chức trọng, Phạm Vô Tâm mặc dù cùng một dạng với đối phương, đều ngưng luyện lực lượng Khai Thiên ngũ phẩm, nhưng đối phương
ra đời sớm hơn hắn ngàn năm. Nếu như thật sự động thủ, Phạm Vô Tâm đoán chừng Đàm Lạc Hưng trong vòng trăm chiêu là có thể lấy tính mạng mình.
"Phạm chấp sự!" Đàm Lạc Hưng gật gật đầu: "Nghe nói ngươi đang hỏi thăm về lai lịch của một tấm mộc bài?"
"Đúng vậy!" Phạm Vô Tâm gật đầu.
"Là vật này sao? Có thể để cho ta nhìn xem hay không." Ánh mắt Đàm Lạc Hưng nhìn chằm chằm thứ trên tay Phạm Vô Tâm.
"Đàm trưởng lão mời xem." Phạm Vô Tâm đưa tới mộc bài, khi Đàm Lạc Hưng dò xét mộc bài này, hắn cũng đơn giản nói một lần về sự tình bắt được Dương Khai và Khúc Hoa Thường.
Tinh quang lóe lên trong mắt Đàm Lạc Hưng, hắn hơi híp mắt lại, nói: "Là khách đến từ thiên ngoại?"
"Chính là khách đến từ thiên ngoại." Phạm Vô Tâm gật đầu nói: "Đàm trưởng lão có thê ̉nhận ra mộc bài này rốt cuộc là cái gì hay không, tại sao lại có đồ đằng văn của Định Phong thành chúng ta?"