Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Bách gia liên minh bao gồm bốn, năm ngàn người, số lượng thực sự không ít, trong đó Khai Thiên cảnh nhiều hơn trăm, đội hình như vậy, thế lực nhị đẳng bình thường căn bản là không thể nào ngăn cản. Những người này khí thế hùng hổ tiến đến, dưới sự dẫn đầu của mấy vị Khai Thiên ngũ phẩm, bắt đầu xông vào trong đại trận từ khắp các phương hướng. Sau đó bọn hắn lập tức cảm thấy mây mù quay cuồng từ phía, mắt không thể nhìn, ngay cả thần niệm cũng bị áp chế cực lớn, Khai Thiên cảnh trở xuống căn bản là không có cách nào tản ra thần niệm để điều tra tình huống xung quanh mình, ngay cả Khai Thiên ngũ phẩm cũng chỉ có thể điều tra tình hình trong đường kính 30 trượng, nếu như xa hơn thì liền bất lực điều tra.

Có điều bọn hắn ghi nhớ lời căn dặn của Khổng Phong, đều tế ra bí bảo phòng hộ của mình trước, sau đó không ngừng biến hóa vị trí của bản thân, thi pháp quấy rồi tứ phía, dẫn dắt đại trận biến hóa, giúp cho Loan Bạch Phượng tra ra sự ảo diệu của đại trận.

Hồng lão được vây lấy bởi một đám người Thiên Nhai, bọn hắn định bão đoàn sưởi ấm, tình huống bây giờ, phân tán nhất định là một việc hung hiểm đến cực điểm, mọi người vây quanh một chỗ thì mới có thể cảm thấy một chút cảm giác an toàn.

Thế nhưng chỉ sau mười giây sau khi xông vào trong mê trận kia, Hồng lão liền phát giác người bên cạnh mình càng ngày càng ít, sau một hồi, chỉ còn ba người đi sát theo sau hắn, những người khác không biết đã biến đi đâu rồi.

Trong lòng hơi trầm xuống, hắn đang muốn nói gì đó để ủng hộ sĩ khí, ai ngờ lại nghe thấy ở bốn phương tám hướng bỗng nhiên vang lên từng trận kêu la thảm thiết. Những tiếng kêu kia vừa gấp rút lại vừa ngắn ngủi, hiển nhiên là âm thanh do người ta phát ra trước khi chết. Hồng lão từng giết chết không ít người, đương nhiên sẽ không lạ lẫm với loại âm thanh này, trong lòng hắn biết nhất định là người tiến vào trong đại trận bị Hư Không Địa hạ độc thủ.

"Theo sát ta, đừng chạy loạn!" Hồng lão chợt quát một tiếng, ba người đi theo hắn ngưng trọng gật đầu, chặt chẽ đứng sát bên cạnh hắn.

Hồng lão là Khai Thiên tứ phẩm, khi thần niệm trào dâng thì có thê ̉ dò xét được tình huống xung quanh mình trong phạm vi vài chục trượng, thế nhưng nếu như bị đánh lén, vậy thì nhiêu đây khoảng

cách căn bản không đủ để hắn có thể ứng đối hữu hiệu.

Bỗng nhiên, một cỗ lực lượng cực kỳ hung hãn đánh tới từ bên hông, Hồng lão quá mức sợ hãi, hô to một tiếng: "Cẩn thận!"

Sau đó hắn đồng thời hung hăng đẩy ra một chưởng về phía bên kia, trong lòng bàn tay hắn, thế giới vĩ lực hung mãnh bừng bừng phấn chấn tuôn ra.

Người tới nhẹ nhàng giao phong một kích với hắn, Hồng lão lạch bạch lui về sau, sau khi thối lui ra sau vài chục trượng thì mới có thể chậm rãi bình ổn lại. Hắn biến sắc, hoảng sợ nói: "Khai Thiên Ngũ phẩm!"

Cho đến lúc này, hắn mới phát giác được rằng người đánh lén mình rõ ràng là một vị ngũ phẩm Khai Thiên. Hắn chợt cảm thấy bi thương, chẳng lẽ mệnh ta phải dừng lại tại đây, hắn chỉ là tứ phẩm, vốn đã kém đối phương một đoạn, hơn nữa còn phải đánh nhau trong môi trường này thì sao còn cơ may sống sót nào nữa? Trong lòng hắn mắng Khổng Phong như máu chó xối đầu, thế nhưng thủ pháp thì lại không dám lãnh đạm, cố gắng thúc dục uy năng của hộ thân bí bảo của mình đến mức cao nhất.

Vài tiếng kêu thảm thiết từ bên cạnh truyền vào trong tai, khuôn mặt của Hồng lão không khỏi hiện lên một tia sắc thái thỏ tử hồ bi. Vài tiếng kêu thảm kia mặc dù ngắn ngủi, thế nhưng hắn lại nghe

thấy rõ rõ ràng ràng, đó rõ ràng đều là do mấy tên Khai Thiên hạ phẩm Thiên Nhai của phát ra. Vừa rồi bọn hắn còn vây quanh hắn, bất quá hắn bị người ta một chưởng đánh lui, những người kia liền bại lộ trước công kích của đối phương.

Người ta là Khai Thiên ngũ phẩm, mấy tên hạ phẩm như bọn hắn sao có thể ngăn cản được? Giờ phút này bọn hắn đều nhao nhao nhảy xuống Hoàng Tuyền.

Hồng lão cắn răng một cái, quay người bỏ trốn, phía trước bốc lên mây mù, căn bản là không nhìn thấy bất kỳ cảnh sắc nào, thế nhưng hắn biết, đứng yên tại chỗ chính là chờ chết, trốn chạy về phía trước thì có lẽ còn có một chút hi vọng sống.

Đứng cách không xa sau lưng Hồng lão, Phạm Vô Tâm nhíu mày nhìn qua thân ảnh của đối phương. Khác với Hồng lão, được sự hiệp trợ của Dương Khai, đám người Phạm Vô Tâm có thể tới lui tự nhiên trong đại trận này, tầm nhìn cũng không bị hạn chế bao nhiêu, co ́ thể tinh tường nhìn thấy phương hướng trốn chạy của Hồng lão.

Phạm Vô Tâm vừa mới tấn thăng Khai Thiên ngũ phẩm không bao lâu, thực lực còn chưa hoàn toàn vững vàng trên cảnh giới này, vì vậy không có cách nào phát huy ra được tất cả lực lượng vốn có của một tên Khai Thiên ngũ phẩm.

Có điều ngũ phẩm dù sao cũng là ngũ phẩm, nếu như hắn thật sự hạ quyết tâm một đường truy sát, vậy thì Hồng lão chắc chắn sẽ không thể nào vượt qua kiếp nạn này. Bất quá nếu làm vậy thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, còn không bằng giết thêm một ít Khai Thiên hạ phẩm, số lượng địch nhân xông tới lần này cũng không ít, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy địch nhân đang đứng đầy cả bầu trời.

Chỉ hơi chần chờ trong chốc lát, sau đó Phạm Vô Tâm liền xoay người rời đi, một khắc sau, bên kia liền vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Hồng lão thần sắc sợ hãi, chạy trốn về phía trước giống như một con ruồi không đầu. Cũng không biết đã chạy được bao xa, sau đó phía trước lại bỗng nhiên xuất hiện một đòn công kích hung mãnh và một tiếng quát lớn vang lên đồng thời: "Tặc tử nhận lấy cái chết!"

Hồng lão nghe xong liền ngẩn ngơ, bất quá hắn rất nhanh liền phản ứng lại, vội vàng ứng đối một kích, bị đối phương đánh cho khí huyết quay cuồng. Không để cho đối phương kịp ra tay một lần nữa, hắn lập tức hô to một tiếng: "Là Thích huynh sao?"

Đứng cách hắn hơn mười trượng, động tác của Thích Kim ngừng lại một chút, chần chờ nói: "Hồng lão ư?"

"Quả nhiên là Thích huynh!" Hồng lão vui mừng quá đỗi, vội vàng

xông tới phía trước, quả nhiên chỉ một lát sau, trước mặt liền xuất hiện thân ảnh của Thích Kim, hai người liếc nhau, đều nhìn thấy đối phương cô đơn một mình, trong lúc nhất thời, bọn họ hai mặt nhìn nhau, cùng nhau thở dài.

Hồng lão nói: "Thích huynh có thể nhìn ra hư thực của trận này hay không?"

Thích huynh lắc đầu nói: "Khó, trận này huyền diệu vô song, Thích mỗ lại không tinh Trận Đạo, làm sao có thể nhìn thấu được."

Hồng lão sắc mặt đau khổ nói: "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chờ Loan ngục trưởng kia đến cứu mạng hay sao?" Bây giờ hãm trong đại trận này, dù bọn hắn muốn thoát thân thì cũng không làm được, thứ duy nhất trông cậy vào chính là Loan Bạch Phượng có thể mau chóng phá trận, cấp cứu bọn hắn ra khỏi đây.

Thích Kim nói: "Loan ngục trưởng kia vang danh khắp nơi, Khổng minh chủ lại cố ý mời nàng đến đây trợ trận, có lẽ nàng ta cũng có chút bản lãnh. Vì kế hoạch hiện tại, chúng ta cũng chỉ có thể tin hắn. Hai người chúng ta đừng chia nhau ra, phải trông chừng lẫn nhau thì mới có thể tránh khỏi phong hiểm."

Hồng lão trầm mặc gật đầu: "Thích huynh nói có lý, bất quá Hư Không Địa có không ít Khai Thiên trung phẩm, hai người chúng ta

vẫn có chút thế đơn lực cô, không bằng đi tìm đám người Lăng huynh."

"Cũng tốt." Thích Kim đồng ý nói.

Hai người bắt đầu đi loanh quanh giống như hình với bóng, muốn tìm kiếm bóng dáng của đám người Lăng Xuân Thu.

Có điều mới đi được không bao lâu, sắc mặt Hồng lão lại bỗng nhiên trắng nhợt đi. Hắn mở miệng nói: "Thích huynh, ngươi có nghe thấy gì không?"

Thích Kim chau mày, nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt cũng hơi đổi một chút. Hắn thở dài một cái thật sâu, nói: "Chiến dịch này, cũng không biết còn bao nhiêu người có thể sống sót có a."

Tiếng kêu thảm thiết ở bốn phía hiển nhiên không còn dày đặc như vừa rồi, mà lại có vẻ phân phân tán tán. Tình hình này chứng tỏ đám người bọn hắn đã tử thương thảm trọng, nếu không thì sẽ không xảy ra tình huống như vậy.

Bách gia liên minh quả thực đã tử thương thảm trọng, xông vào bốn, năm ngàn người, chỉ sau mấy phút đã chết hơn phân nửa.

Hơn ba trăm người mà Hư Không Địa bên này xuất động dù gì cũng đều là Khai Thiên cảnh, nhân số đối phương tuy nhiều, nhưng Khai Thiên cảnh chỉ có trăm người mà thôi, hơn nữa thân hãm trong mê

trận, bị động đến cực điểm, trận chiến này gần như là một cuộc đồ sát nghiêng hẳn về một bên!

Hư Không Địa bên này gần như không có tổn thất gì, chỉ có mấy tên Khai Thiên hạ phẩm không cẩn thận bị người ta đả thương, vội vàng rút về, căn bản là không có người nào bỏ mình.

Chỉ cần có đủ thời gian, Hư Không Địa nuốt trọn mấy ngàn người này là một việc không thành vấn đề!

Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt dừng lại tại lâu thuyền của Thiên Kiếm minh. Hắn không nhìn tên Khổng Phong kia, mà chỉ nhìn chằm chằm Loan Bạch Phượng. Dương Khai trước đó có để ý tới dị động của nàng ta, sao còn không biết đối phương hẳn là một người tu luyện đồng thuật cao thâm nào đó, đang cố gắng nhìn trộm hư thực của đại trận.

Hắn không sợ Loan Bạch Phượng có thu hoạch, mà chỉ sợ đối phương đạo hạnh không cao, không nhìn ra ảo diệu của Cửu Trọng Thiên đại trận. Nếu thật sự như vậy, vậy thì bước kế tiếp trong kế hoạch của hắn không thể nào triển khai được.

Lần này Bách gia liên minh dám binh lâm thành hạ, nếu như không đánh cho bọn hắn sợ thì làm sao có thể giương cao uy danh của Hư Không Địa được? Làm sao khiến cho những Động Thiên Phúc Địa

thờ ơ lạnh nhạt kia biết mình không dễ chọc được?

Tiêu diệt hết mấy ngàn người này không phải là mục đích Dương Khai, kẻ đầu têu Khổng Phong nhất định phải chết, có người dám vươn móng vuốt tới chỗ Hư Không Địa của mình, vậy thì mình nhất định phải chém rụng cái móng vuốt này!

Có điều người này có tu vi Khai Thiên lục phẩm, muốn giết hắn thì không thể không dẫn hắn vào cục.

Giết chóc trong mê trận, bất quá chỉ là bước đầu tiên!

Ngay tại thời điểm Dương Khai đang cân nhắc có nên nhường một chút hay không thì chỉ thấy trên lâu thuyền kia, Loan Bạch Phượng bỗng nhiên nhíu mày lại, tử quang trong mắt thu lại không thấy đâu, sau đó nàng ta nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Khổng Phong một mực chú ý động tĩnh của nàng ta khi thấy thế thì liền vội vàng hỏi: "Loan sư muội, như thế nào rồi?"

Loan Bạch Phượng hé miệng cười khẽ: "Khổng minh chủ có thể điểm đủ binh mã, phát động tổng tiến công!"

Khổng Phong đại hỉ: "Loan sư muội cao minh, bất quá Cửu Trọng Thiên đại trận này hẳn là còn có rất nhiều biến hóa khác, chưa hẳn chỉ có một loại mê trận này!"

Loan Bạch Phượng nói: "Điểm ấy ta tất nhiên biết, bất quá chỉ cần

phá đi mê trận này thì sẽ có thể sử dụng bạo lực."

Khổng Phong suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Loan sư muội nói có lý." Hắn không chần chờ nữa, thi pháp cất cao giọng nói: "Kính xin chư vị đi theo bổn minh chủ, xông lên tiêu diệt sào huyệt của kẻ địch!"

Mọi người khi nghe thấy vậy thì đều tỏ vẻ vui mừng, vừa rồi tất cả các thế lực đều phái người tiến vào trong đại trận kia, bây giờ ai cũng không biết tình hình trong đại trận như thế nào, tất nhiên là đều lo lắng cho sự an toàn của đệ tử nhà mình. Giờ phút này khi nghe minh chủ nói rằng muốn đại phá đại trận này thì bọn hắn tất nhiên là đều mừng rỡ.

Khi Khổng Phong bắt đầu tập trung hàng ngũ, Loan Bạch Phượng đã tế ra mười mấy cán trận kỳ cùng rất nhiều trận bàn, bàn tay ngọc thon thon biến hóa pháp quyết, từng thanh trận kỳ và trận bàn đánh vào trong đại trận, ẩn nấp không thấy đâu.

Sau khi hành động một phen, Loan Bạch Phượng đưa tay ra, hai tay nở rộ, chỉ thấy đại trận mây mù quay cuồng kia lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình kích thích, mở rộng ra hai bên, hiển lộ ra Hư Không Địa giấu ở phía sau.

Mê trận của Cửu Trọng Thiên đại trận, bị phá!

Sĩ khí của Bách gia liên minh liền đại chấn, bất quá sau khi nhìn rõ thế cục ở đằng kia, khóe mắt của bọn hắn lại giật giật một trận. Bởi vì vào thời khắc này, số võ giả còn sống ở trong kia chỉ còn không đến ngàn người!

Phải biết chỉ mấy phút trước đó, số người xông vào là hơn bốn năm ngàn người, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, số võ giả vẫn lạc đã chiếm gần tám thành!

Trong số những người vẫn lạc kia, có người còn có sư huynh đệ, thân nhân, người yêu vẫn còn sống, nếu như nói trước đó mọi người tới đây vây công Hư Không Địa bất quá là bởi vì khiếp sợ uy phong của Thiên Kiếm minh, bị ép bất đắc dĩ phải làm như vậy, vậy thì vào giờ phút này, bọn họ đã thật sự kết xuống huyết hải thâm cừu với Hư Không Địa.

Trên lâu thuyền của Thiên Kiếm minh, Khổng Phong ngồi ngay ngắn bất động trên ghế, nhàn nhạt phun ra một chữ: "Giết!"

Đám người trên thuyền ầm ầm xông về phía Hư Không Địa từ bốn phương tám hướng, phi hành bí bảo của Bách gia liên minh cũng cùng nhau áp bách tiến lên.

Trong Hư Không Địa, Dương Khai giương mắt nhìn lên, tán thưởng từ tận đáy lòng: "Nữ tử này quả thực có chút bản lãnh, e rằng tạo nghệ trên Trận Đạo đã vượt hơn cả Vô Lượng đại sư!"

Nhấn Mở Bình Luận