Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em - Bản chuẩn (Full)

Trong phòng máy điều hoà vẫn được bật, cánh tay duỗi ra bên ngoài có chút lạnh, nhưng thân thể ở trong chăn lại ấm áp vô cùng.

Sầm Ninh bị ôm vào trong ngực, khó khăn xoay người đối mặt với anh.

"Em muốn rời giường."

"Ừ, nghe được." Ngôn Hành Chi từ từ nhắm hai mắt lại, mang theo giọng mũi từ tính rơi xuống tai cô tựa như chiếc lông vũ lướt ngang qua.

Sầm Ninh vươn tay đẩy anh ra "Vậy sao anh còn không để em dậy."

Cập nhật sớm nhất tại.

Ngôn Hành Chi chậm rãi mở mắt ra, cằm đặt trên trán cô: "Ngủ thêm một lát."

"Không được....." Sầm Ninh giẫy giụa, "Em muốn dậy."

Ngôn Hành Chi ôm cô: "Nửa giờ."

Sầm Ninh; "Không được."

"Mười phút."

"Em muộn rồi."

"Năm phút."

"......"

"Vậy một phút?"

Sầm Ninh mím môi, nhịn không được bật cười, Ngôn Hành Chi thấp mắt nhìn cô, nhíu mày: "Ồ, một phút cũng không được."

Sầm Ninh: "Không phải anh vẫn luôn không ngủ nướng sao, là quân nhân, kỷ luật rất nghiêm khắc."

"Quân nhân cũng là người, cũng có lúc không cần phải tuân theo quy tắc." Nói xong, Ngôn Hành Chi đưa tay dọc theo vòng eo của cô đi xuống, trên mông nhỏ của cô vỗ một cái.

Âm thanh rõ ràng, rất to.

Sầm Ninh lầm bầm một tiếng, liền xốc chăn lên: "Em, em không thèm nghe anh nói nữa, đi đây!"

Ngôn Hành Chi lười biếng chống đỡ cơ thể:"Được rồi, anh đi cùng em."

Sầm Ninh cũng không đáp lại, bước xuống giường tuỳ ý nhặt một chiếc khăn nhỏ ở bên cạnh, quấn người lại chạy ra khỏi phòng.

Cuối cùng, Ngôn Hành Chi cùng Sầm Ninh đi đến cuộc triển lãm ảnh, Sầm Ninh mang theo Ngôn Hành Chi nhìn một vòng, sau đó Ngôn Hành Chi có chút việc nên đi trước, Sầm Ninh liền đi tìm nhóm người Đại Bắc.

Một số người hôm nay có chút nhàn rỗi, nói chuyện phiếm và thưởng thức các bức ảnh, thời gian trôi qua rất nhanh.

Sắp tới giờ đóng cửa, một nhân viên công tác đi tới.

"Sầm Ninh."

"Hả."

"Thầy Doãn Lê gọi cô qua đó."

"A được." Sầm Ninh hỏi: "Ở đâu vậy?"

"Chỗ triển lãm ảnh của cô."

"Được."

Sầm Ninh đi đến chỗ triển lãm ảnh của mình liền nhìn thấy Doãn Lê đang nói chuyện với một người đàn ông, sau khi đến gần, cô nghe được bọn họ đang bàn luận về tác phẩm của cô.

"Này, Sầm Ninh em đến đây." Doãn Lê quay đầu lại giới thiệu với người đàn ông, "Tiêu Toàn, đây là tác giả của tác phẩm, Sầm Ninh."

Người đàn ông hơi ngạc nhiên: "Ngài nói rằng đó là cô gái nhỏ, tôi còn không tin. Hiện tại xem ra thật đúng là sông Trường Giang sóng sau xô sóng trước."

Sầm Ninh khách khí nói: "Xin chào."

"Xin chào." Người đàn ông vươn tay, "Đoàn Tiêu Toàn."

Sầm Ninh sửng sốt một chút: "Tôi tên Sầm Ninh."

Đoàn Tiêu Toàn....Nhớ không lầm thì giải vô địch thế giới và giải nhiếp ảnh gia châu Á xuất sắc nhất đã gọi tên Đoàn Tiêu Toàn. Nghe nói, người này còn từng là sinh viên tài năng của Học viện Nghệ thuật Thị giác New York ở Mỹ, anh ta rất tài năng và cá tính trong nhiếp ảnh.

Chỉ có điều hình như anh ta rất kín tiếng, dù đạt rất nhiều giải thưởng nhưng rất ít khi xuất hiện trước công chúng, cho nên người đam mê chụp ảnh như Sầm Ninh cũng không nhận ra anh ta.

Nhưng không ngờ Đoàn Tiêu Toàn lại trẻ đến như vậy, có lẽ còn chưa đến ba mươi tuổi.

"Bộ ảnh này có phải được chụp ở các vùng của Tây Tạng phải không?" Đoàn Tiêu Toàn hỏi.

Sầm Ninh gật đầu: "Đúng vậy, hầu hết là ở một nơi gọi là thị trấn Bagaxiang (Ba Cát Hương) Nơi đó rất đặc biệt, rất ít người nhưng lại có nhiều cảnh quan."

"Em xử lý các bức ảnh cũng thật đặc biệt." Đoàn Tiêu Toàn mỉm cười: "Rõ ràng có cảm giác tầm nhìn mất cân bằng, nhưng thực sự không cảm thấy không hợp. Bầu trời mênh mông, nhìn vào......có cảm giác cô đơn."

Sầm Ninh: "Thầy Đoàn cảm thấy rất cô đơn khi nhìn không gian?"

Đoàn Tiêu Toàn nhìn về phía cô: "Nó không giống như tác phẩm của cô gái nhỏ ở tuổi em."

Sầm Ninh trầm tư một lúc: "Em có thể nghĩ rằng thầy Đoàn đang khen em chứ?"

Đoàn Tiêu Toàn bật cười: "Tôi đương nhiên là đang khen em."

"Cám ơn."

"À đúng rồi, hiện giờ em đang học ở trường nào?"

Sầm Ninh: "Em không phải là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, em học tiếng Anh, ở trường đại học A."

Đoàn Tiêu Toàn hơi ngạc nhiên "Không biết là có phải hay không tương lai có muốn đi đào tạo chuyên sâu hơn?"

Sầm Ninh sửng sốt một chút "Hả?"

"Em có nghĩ đến chuyện đó không?" Đoàn Tiêu Toàn nói: "Tôi cảm thấy em nên suy nghĩ về Thị giác ở New York một chút."

Doãn Lê nghe xong cười nói: "Tiêu Toàn, cậu đây là đang tuyển dụng nhân tài cho trường cũ của mình sao."

Đoàn Tiêu Toàn" "Ha ha, bị thầy Doãn phát hiện rồi."

Doãn Lê ra vẻ "tôi còn không hiểu cậu sao": "Thị giác New York là một nơi rất tốt, Sầm Ninh, sau khi học xong đại học có thể lựa chọn đi đào tạo chuyên sâu, tư chất của em không thể lãng phí, đi ra ngoài để học hỏi thêm những thứ hữu ích."

Ra nước ngoài.....Đào tạo chuyên sâu.

Sầm Ninh rất hâm mộ những người đi đến đó học nhiếp ảnh, nhưng từ trước đây cô chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó cô cũng có thể đi.

Không biết vì sao, nhìn thấy những nhân vật như Đoàn Tiêu Toàn và Doãn Lê, nghe những lời động viên cổ vũ của bọn họ, trái tim cô bỗng nhiên rung động. Có lẽ sẽ có một ngày.....Cô thực sự có thể thực hiện những gì cô nghĩ, học những gì mà cô muốn học, làm những việc mà cô muốn làm, đi đến vị trí mà bản thân muốn.

——

Sau khi triển lãm ảnh kết thúc, Ngôn Hành Chi tới đón Sầm Ninh, nhưng anh không lái xe trở về căn hộ.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Ngôn Hành Chi nhìn phía trước nói: "Đột nhiên Đường Tranh nói muốn mời mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, sao vậy, Trương Tử Ý không nhắn tin cho em sao?"

Sầm Ninh nhíu mày, lấy điện thoại ra nhìn.

A.....Có này.

"Thực sự không để ý."

"Không sao, trực tiếp đi đến, mọi người đều ở đó."

"Vâng."

Hôm nay không phải là ngày đặc biệt gì, nhưng đột nhiên Đường Tranh tổ chức gọi mọi người tụ tập lại với nhau. Ngôn Hành Chi cùng Sầm Ninh đi đến nơi, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.

"Anh Ngôn, Sầm Ninh, hai người đã đến!"

Đường Tranh đã bao nguyên tầng cao nhất của khách sạn, thế này thì, giống như đại tiệc sinh nhật vậy.

Ngôn Hành Chi nhìn một vòng, nghi ngờ nói: "Cậu làm gì vậy?"

Đường Tranh ho nhẹ một cái, gãi đầu, "Là.....Có chuyện quan trọng muốn nói."

"Đường Tranh cậu đừng có giấu gia giấu giếm nữa được không!" Người phía sau hô lên: "Gọi bọn tôi tụ tập đến một chỗ, cậu muốn nói cái gì vậy."

"Cậu gấp cái gì vậy!" Đường Tranh kéo Ngôn Hành Chi và Sầm Ninh hướng vào trong: "Mọi người đều đã đến, tôi đương nhiên lập tức sẽ nói."

Sau khi đi đến Sầm Ninh nhìn thấy Trương Tử Ý, cô tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Trương Tử Ý, nhưng không nghĩ rằng vừa mới ngồi xuống đã bị Đường Tranh kéo lên: "Này cô nhóc, hôm nay chỗ này là của anh, em đi qua bên cạnh anh Ngôn mà chơi."

Sầm Ninh chớp chớp đôi mắt, nhìn biểu hiện có chút không được tự nhiên của Đường Tranh, rồi lại nhìn Trương Tử Ý có chút ngại ngùng không nói câu nào.....

Trong đầu hiện lên một ý nghĩ, nhưng nhanh chóng còn chưa bắt kịp đã bị Ngôn Hành Chi dắt đi qua: "Ngồi bên này."

Mọi người đều đã ngồi xuống, Đường Tranh hắng giọng, từ chỗ ngồi đứng lên.

"Kỳ thật, cũng không có chuyện gì lớn."

Tân Trạch Xuyên: "Chuyện gì nói mau."

Đường Tranh: "Ách.....Chính là hôm nay có chuyện đã nghĩ thông suốt muốn nói cho mọi người một tiếng, dù sao thì đó cũng là chuyện vui của tôi mà....."

"Đường Tranh! Cậu có rắm thì mau thả ra đi. Làm nền nhiều như vậy để làm gì?!"

"Đúng vậy đúng vậy, cậu đó chẳng lẽ muốn làm tủ treo đồ à?"

"Ha ha ha ha ha ha——"

"Đừng nháo đừng nháo!" Đường Tranh ra vẻ xem thường: "Tôi muốn nói chính là, tôi cùng Trương Tử Ý ở cùng một chỗ."

"???"

"......."

Đường Tranh: "Vậy nên về sau các cậu con mẹ nó đừng giới thiệu đối tượng cho tôi nữa, phiền chết tôi."

Âm thanh "phiền chết tôi" hai phần ghét bỏ tám phần già mồm, nghe ra như "ông đây có người yêu rất trâu".

Mọi người im lặng một lúc rồi lại nhìn nhau.

"Đường Tranh, cậu đó đối với em gái trong viện của chúng ta mà cũng xuống tay." Một người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Này gọi là gì nhỉ, thỏ ăn cỏ bên cạnh hang sao."

"Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa sớm đã thích thì tại sao không ở bên nhau sớm hơn, phải mất nhiều năm mới bắt kịp, wow! Có phải cậu bắt nạt Tử Ý của chúng ta hay không?"

Đường Tranh: "Phi phi phi! Các cậu nghĩ cái gì vậy, hơn nữa tôi ăn cỏ ở gần hang thì sao, nói cái này các cậu hẳn là nên nói anh Ngôn trước, làm sao lại lên án tôi?"

Người vô tội Ngôn Hành Chi ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Em ấy là cỏ trong hang của tôi, không phải là cạnh hang."

Sầm Ninh: "......"

Tân Trạch Xuyên: "Bọn họ từ nhỏ đã là hôn phu hôn thê, ai dám nói gì, ngược lại là hai người các cậu, vì sao đột nhiên lại....."

"Cùng một chỗ chính là cùng một chỗ, làm gì có nhiều lý do như vậy." Trương Tử Ý vẫn luôn không nói chuyện, hiếm khi đỏ mặt, nhưng mà mặc dù cô đỏ mặt nói chuyện cũng vô tội: "Dù sao cũng là mời mọi người ăn bữa cơm, Đường Tranh mời khách."

Từ trái nghĩa của chia tay là quay lại, Trương Tử Ý đã nói như vậy.

Tuy nhiên, bữa cơm này mọi người ăn rất vui vẻ. Dù sao cũng đều là bạn tốt, đối phương có chuyện vui, tự nhiên sẽ chúc phúc.

Nhưng Sầm Ninh có chút khó hiểu, cô không hiểu vì sao người một giây trước còn tranh cãi ầm ĩ một giây sau liền cùng ở chung một chỗ, hai ngày trước Trương Tử Ý còn ở trước mặt cô mắng to Đường Tranh không phải là người.

"Ninh Ninh! Đến! Uống với cậu một ly." Trương Tử Ý cùng Đường Tranh khiến bữa cơm này giống như một bữa tiệc cưới, một vòng rồi lại một vòng kính mọi người.

Sầm Ninh nhìn cô cười: "Đừng uống nhiều quá."

Trương Tử Ý: "Không được, hôm nay tớ muốn uống nhiều một chút, uống nào uống nào."

Sầm Ninh bị nháo đến không còn cách nào, đành phải vươn tay lấy ly rượu trên bàn, nhưng còn chưa đụng vào đã bị Ngôn Hành Chi cầm lên: "Anh uống thay em ấy."

Trương Tử Ý chớp đôi mắt to, nhìn Ngôn Hành Chi một hơi uống cạn sạch: "Chà...."

Ngôn Hành Chi: "Ngày mai em ấy còn có công việc nghiêm túc, không uống được."

Trương Tử Ý: "A! Là triển lãm ảnh phải không?"

Sầm Ninh: "Kỳ thật cũng không có việc gì, tớ rất nhàn."

Nói xong, cũng không quan tâm ánh mắt bất mãn của Ngôn Hành Chi, lần nữa rót một ly uống.

Trương Tử Ý cười rất đắc ý: "Quả nhiên là chị em tốt!"

Sau khi bữa tiệc kết thúc, trời đã tối hẳn. Ngôn Hành Chi đưa Sầm Ninh đi xuống lầu, chuẩn bị lấy xe.

"Chúng ta đi ra bờ sông tản bộ, được không ạ." Sầm Ninh ôm cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên áo anh, ngửa đầu nhìn anh.

Ngôn Hành Chi nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt cô: "Tản bộ, bây giờ, em chắc không?"

Sầm Ninh nấc lên: "Cả người toàn mùi rượu! Em muốn đi hóng gió, em không muốn về nhà."

"Ừ!"

Nói là tản bộ, nói là đi dạo một lúc, thế nhưng đi chưa được mấy bước Sầm Ninh không còn sức lực mà dựa hẳn vào người anh.

Ngôn Hành Chi chỉ biết cô uống nhiều sau đó sẽ mềm nhũn như vậy, bất đắc dĩ nói, "Đừng đi nữa, trở về."

"Không được, em muốn hóng gió."

Ngôn Hành Chi nghĩ một lát, cúi người xuống trước mặt cô: "Vậy được, anh cõng em."

Sầm Ninh nhìn bóng dáng người trước mặt, lắc lư đung đưa, không dám đi lên.

Ngôn Hành Chi thấy người phía sau nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, quay đầu nói: "Thất thần cái gì vậy, không lên làm sao anh đưa em về được."

"Đừng....."

Sầm Ninh sốt ruột một chút, nhanh chóng bổ nhào lên.

Ngôn Hành Chi dễ dàng nâng cô lên, Sầm Ninh nằm ở trên đầu vai anh, trong lòng cực kỳ vui vẻ, to gan đến mức véo mặt anh.

Ngôn Hành Chi sửng sốt một chút, "Buông tay."

"Không buông."

"Shh....Em còn hăng hái nhỉ."

Sầm Ninh cười hì hì, đột nhiên đem môi hôn hướng đến trên mặt anh hôn: "Anh Hành Chi, anh hôn em này, anh hôn em một cái em liền buông tay."

Chân mày Ngôn Hành Chi cau lại, quả nhiên rượu vào người liền can đảm hơn.

Anh cố gắng nhịn cười một chút, nghiêm mặt nói: "Lại đây nào."

"Oh!"

Trên vỉa hè bên bờ sông còn có nhiều người ở phía sau bá vai với nhau đi tới.

"Tôi nói này, các cậu làm gì mà học theo vợ chồng nhỏ tình tứ đi dạo ở ven sông."

"Nhàm chán mà, nhìn anh Ngôn tới đây liền lạc tới đây."

"Người ta có cô vợ nhỏ đi cùng, cậu có gì."

"Mẹ kiếp...."

"Nói cho cùng, mọi người đều cảm thấy anh Ngôn đã thay đổi từ ngày có được Sầm Ninh."

"Ừ, tôi cũng hiểu được, nhưng như vậy cũng rất tốt, có tình người hơn."

"Nhưng mà cậu không cảm thấy anh Ngôn rất cưng chiều cô gái nhỏ này sao? Cô gái nhỏ này tính cách ôn hoà, đổi thành hơi ương ngạnh một chút là có thể lên tận trời."
Nhấn Mở Bình Luận