Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dịu Dàng Trong Tim Đều Trao Em - Ninh Giai Kỳ

"Ninh Giai Kỳ, những gì ngày hôm đó tôi nói với ông nội đã vô tình làm tổn thương em." Cảnh Nhược Đông cau mày không biết phải giải thích như thế nào, bởi vì ký ức ngày đó đối với anh. không quá ấn tượng, anh chỉ nhớ rõ anh không cho phép ông kiểm soát tương lai của anh, về phần Ninh Giai Kỳ, có lẽ ngay từ đầu khi vừa nhìn thấy cô, anh cảm thấy lời hứa hẹn của ông nội thất hoang đường buồn cười, nhưng anh chưa bao giờ xem cô là sự miễn cưỡng. 

"Tôi chỉ hy vọng ông nội không dùng bất kỳ thủ đoạn nào của ông để can thiệp vào chuyện của tôi, tôi không muốn để ông can thiệp vào, chính tôi có thể làm được, chuyện này không có liên quan đến nhau." 

Đồng tử Ninh Giai Kỳ hơi co rụt lại "Anh 

"Cho nên bởi vì em nghe được những lời kia liền cho rằng tôi không thích em?" Cảnh Nhược 

Đông tự giễu mà nhếch miệng một cái "Xem ra từ nhỏ đến lớn, tôi đã khiến em bị tổn thương." 

Ninh Giai Kỳ bỗng dưng cả kinh, cuối cùng chỉ có thể dựa theo bản năng, không quá tin tưởng gọi "Anh_" 

"Hừm..." Cảnh Nhược Đông nhướng mày đột nhiên nói một câu "Lúc này nghe em gọi như vậy thật đúng là có chút tồi tệ." 

Ninh Giai Kỳ".... 

Cảnh Nhược Đông thẳng thắn, đưa tay áp lên má cô, ánh mắt thâm trầm "Nói nhiều như vậy, em có thể giao trái tim này trả lại cho anh được không." 

Lượng tin tức tối nay quá lớn, Ninh Giai Kỳ chưa tiếp thu kịp "Trái tim nào?" 

Cảnh Nhược Đông ánh mắt bốc lửa, nghiến răng nghiến lợi nói "Hạ, Đình, Kiêu." 

Ninh Giai Kỳ kịp phản ứng "Anh ấy? Em và anh ấy không thể nào..." 

"Phải không?" Cảnh Nhược Đông nói "Lúc trước không phải rất thích cậu ta sao?" 

Ninh Giai Kỳ rất thành thực, sau khi nghe anh nói vậy, cô nói "Em là có ý nghĩ sẽ thích anh ấy 

"Không cho có ý nghĩ" 

Cảnh Nhược Đông y lạnh trong mắt toả ra, tay anh chậm rãi nắm chặt hàm dưới của cô, "Không được có ý nghĩ." 

Ninh Giai Kỳ chớp chớp đôi mắt, chính là có ý nghĩ, nhưng còn chưa bắt đầu...nói cũng không cho người khác nói. 

"Em nghe rõ chưa?". Ninh Giai Kỳ do dự, gật đầu. 

Vốn dĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi, nói gì đến ý nghĩ. 

Cảnh Nhược Đông nhẹ nhàng thở ra, anh không ngờ từ đầu đã tự đào hố chôn mình, nhưng cũng phải, năm ấy, tâm tư của anh đối với cô còn chưa rõ ràng, có khi đó còn nhỏ, anh cũng chỉ nghĩ sẽ chăm sóc cho cô mà thôi. 

Năm đó Băng Tân Đồ có nói, anh thiên vị cô. Lúc đó anh cảm thấy kỳ lạ, thiên vị sao, chính là chiếu cố cô hơn một chút mà thôi. 

Sau đó, anh không biết từ khi nào anh đối với cô tâm tư rõ ràng, có lẽ anh đã sớm có tâm tư, cho nên lúc anh vừa mới trở về thấy cô đi cùng Với người con trai khác, trong lòng anh dần tích tụ những việc không nói thành lời. 

Cuối cùng, Ninh Giai Kỳ vẫn để anh tiếp tục bôi thuốc, không còn ái muội, chỉ là một loại quan tâm để gỡ bỏ những mấu chốt mọi chuyện. 

Có điều buổi tối sau khi trở về phòng, Ninh Giai Kỳ cả đêm mất ngủ. 

Không biết vì sao, cô nhớ lại mọi chuyện khi còn nhỏ, nhất là chuyện ở bãi đất trống huấn luyện ở đại viện, nơi đó có rất nhiều hồi ức, trong đầu cô chỉ có một người, anh ngồi trên lan can, ánh trăng bao phủ một lớp ánh sáng trong suốt trên người anh, anh thấp mắt nhìn cô, trên môi nở nụ cười nhạt. 

"Bé con, em biết vị hôn thê nghĩa là gì không?" 

Có tiết học vào buổi sáng ngày hôm sau, đêm qua không ngủ được, Ninh Giai Kỳ đeo đôi mắt thâm quầng nghe thầy giáo giảng bài. 

Gần tới cuối kỳ, mọi bài học đều rất quan trọng. 

Lúc ây Sâm Ninh vì muốn có mối quan hệ tốt với Ngụy Phẩm Phương mà chọn nhiếp ảnh cùng với tiếng anh chuyên nghiệp, mặc dù lúc vừa học cảm thấy đối với chụp ảnh không có tác dụng gì, nhưng sau này cô cảm thấy, ngôn ngữ với nhiếp ảnh có thể giúp ích cho tương lai của cô rất lớn. 

Sau giờ học, Ninh Giai Kỳ và bạn cùng phòng 

cùng đi ăn cơm, sau đó bọn họ cầm sách, cùng đi đến thư viện. 

Gần đây Ninh Giai Kỳ đã tốn rất nhiều tinh lực vào việc chụp ảnh, cho nên kiến thức ôn tập cuối kỳ phải nắm vững. Đến giờ cơm chiều, Ninh Giai Kỳ đi đến tiệm bánh mì gần thư viện để mua một cái bánh bao, ăn xong tiếp tục quay về thư viện đọc sách. 

Đang lúc ghi nhớ một lượng lớn kiến thức vào đầu, điện thoại rung lên. 

["Khi nào em trở về?"] Cảnh Nhược Đông nhắn. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận