Qua một hồi bát nháo ồn ào vừa nấy, Trần Đạo Huyền lại cảm thấy quan hệ giữa hai người gần gũi hơn nhiều, không giống với sự câu nệ lúc trước.
"Đệ tử tốt hơn nhiều rồi ạ!"
"Sư tôn. .... Có thể buông ra đệ tử ra được không?”
Lúc này, Lãnh Yên Nhiên đỏ mặt ám chỉ bản thân đã không không sao nữa, nhưng vòng tay của sư tôn lại vừa rộng vừa ấm áp, nên bây giờ Lãnh Yên Nhiên có chút ngại ngùng..
Cảm nhận được cánh tay rắn chắc ôm lấy eo. mình, Lãnh Yên Nhiên cảm thấy bản thân sắp. không chống được rồi!
Nếu sự quyến rũ bẩm sinh này cũng có hiệu quả với sư tôn, thì tốt biết bao nhỉ... Nhất thời suy nghĩ của Lãnh Yên Nhiên lại ngơ ngẩn không biết nghĩ cái gì nữa. l
"Hả, à, ngồi đi, ngồi xuống nói cho vỉ sư nghe về chuyến đi này đi."
Nghe thấy thế, lúc này Trân Đạo Huyền mới phản ứng lại kịp, vội thu lại cánh tay đặt ở eo cô, ngồi về chỗ của mình.
Cảm nhận được ngón tay thon dài của sư: tôn lưồn qua eo mình cái xoẹt, Lãnh Yên Nhiên cảm thấy ngứa ngáy, mà có chút nóng người...
Nhưng vẫn nghiêm chỉnh ngồi đối diện với sư tôn.
Cô bắt đầu kể về cho sư tôn về những chuyện gặp phải trong lần xuống núi này.
Mà Trần Đạo Huyền thì là thoải mái nhàn nhã uống trà, bình tĩnh thư thái nghe để tử kể lại.
Vừa có thể thưởng thức tuyệt kĩ pha trà của đệ tử thật là đã mắt...
Nhưng đột nhiên, vừa nói một câu, tách trà mà Trần Đạo Huyền đang cầm sững sờ tại chỗ, cả khuôn mặt đen sầm lại.
"Muốn ngựa chạy, phải cho ngựa cỏ! ?"
"Vậy cái tên lão sư tử kia là người của tông môn nào?"
Sắc mặt Trân Đạo Huyền trầm lại, đến tấm tư thưởng thức trà cũng không có, “tách” một tiếng rơi trên bàn đá.
Sao lại dám nói những từ ô uế như vậy với đệ tử của hẳn vậy! ?
Đến hẳn là sư phụ cũng chưa..... khục, cũng không dám!
Tên đó sao lại dám chứt
"Hồi bẩm sư tôn, Trương Thiên trạch kia là thủ tịch đệ tử của La Thiên Tông ạ."
"Là đệ tử của La Thiên Tông, giáo chủ là La Võ chân nhân."
"Còn về tu vi của La Võ chân nhân, nghe nói là Tịch Diệt Cảnh Ngũ..."
Lãnh Yên Nhiên cũng không ngờ sư tôn lại thay đổi sắc mặt vì câu nói này.
Tuy lúc đó cô cũng bị những lời này của Trương Thiên Trạch làm cho tức giận mãi không thôi, nhưng sau khi giết chết anh ta, cơn tức đã được giải tỏa rồi.
Có thể cho cô cỏ, là Trương Thiên Trạch đó sao?
Hắn ta cũng xứng ái ?
"Không cần nói nữa, cảnh giới gì đó của chân nhân vi sư cũng không muốn biết, cũng không cần biết."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!