“Tao là người của nhà họ Cổ ở Côn Lôn Hư đấy, trong nhà tao có Võ Thánh đỉnh phong đấy!”
“Mày...”
Phụt!
Diệp Bắc Minh đâm kiếm tới nhưng không đâm trúng tim Cổ Lực.
Nội lực bùng nổ!
Ầm!
Ngực Cổ Lực nổ tung, cơ thể hóa thành một vũng máu, máu tươi tanh tưởi văng hết lên người Cổ Na Phỉ.
“Á!”
Cổ Na Phỉ sợ hết hồn, quỳ rạp xuống, bò tới chân Diệp Bắc Minh nói: “Đại nhân, xin hãy tha cho tôi, tôi có thể làm người phụ nữ của ngài mà”.
“Cầu xin anh, xin anh tha... tha tôi đi!”
“Thật đấy, ngực tôi to lắm, còn là gái trinh nữa!”
“Tới tận bây giờ, tôi không có người đàn ông nào, đại nhân, chỉ cần ngài tha tôi thì tôi liền thuộc về ngài”.
Cô ta điên cuồng xé quần áo của mình.
Văn Nhân Mộc Nguyệt đứng trong góc tối khinh thường nhìn cô ta: “Đúng là mất mặt cánh phụ nữ mà!”
“Cô gái đó được lắm, Diệp Bắc Minh không giết cô ta chắc là muốn...”
Cô ta suy nghĩ miên man.
Đồ xấu xa!
Cô ta không muốn nhìn nữa.
Ngay sau đó.
Phụt...!
Máu thịt văng tứ tung.
Văn Nhân Một Nguyệt sửng sốt quay đầu lại nhìn, đầu của Cổ Na Phỉ bay cao và xa, rồi rớt xuống nền tuyết trắng xóa.
Trên gương mặt xinh đẹp của Cổ Na Phỉ tràn ngập sự khó tin.
Sao Diệp Bắc Minh vẫn giết chết mình chứ?
Là do mình không đủ xinh đẹp hay sao?
“Ớ...”
Cơ thể mềm mại của Văn Nhân Mộc Nguyệt cứng đờ, cả người ngỡ ngàng, lòng đầy khiếp sợ.
Ác!
Quá tàn ác!
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn về một chỗ nào đó: “Các người xem đủ chưa? Đi ra được rồi đấy!”
“Bị phát hiện rồi ư?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt rất bất ngờ.