“Chưa từng thấy qua”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“A!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt ở bên cạnh kêu lên, kích động nói: “Đây là tinh hạch của ma thú, ôi trời ơi, trong cơ thể của Tật Phong Lang biến dị này có một viên ma thú tinh hạch!”
“Ma thú tinh hạch?”
Diệp Bắc Minh hứng thú: “Đó là cái gì?”
Xua tay!
Hạt châu màu trắng cỡ quả bóng bàn bay vào lòng bàn tay Diệp Bắc Minh.
Nắm chặt!
Một luồng cảm giác ấm áp truyền tới.
Băng tuyết tràn đầy trời đất, nhiệt độ âm dưới hai mươi độ.
Cả một đêm trôi qua, nó vẫn nóng?
Văn Nhân Mộc Nguyệt nhìn chằm chằm đồ vật trong tay Diệp Bắc Minh: “Ma thú tinh hạch là đồ hình thành tự nhiên trong cơ thể ma thú, ma thú không có đan điền”.
“Vì vậy, tinh hạch tương đương với đan điền của bọn chúng, có thể lưu trữ năng lượng nhất định!”
Cô ta có chút kích động.
Mắt đẹp lóe lên!
Hầu Tử bừng tỉnh: “Đây không phải đan điền của dã thú luyện thành tinh trong truyền thuyết sao?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt gật đầu: “Dựa theo giải thích của giới thế tục cũng không sai”.
Hầu Tử có chút khó chịu: “Em gái, cô đừng động tý là nói giới thế tục, người của giới thế tục kém Côn Luân Hư các cô chỗ nào?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Ma thú tinh hạch có ích lợi gì?”
“Chế thuốc!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt bật thốt thành lời.
“Đan dược cao cấp, cần ma thú tinh hạch luyện chế”.
“Ma thú tinh hạch không cùng thuộc tính cũng giống với dược liệu không cùng thuộc tính”.
“Dược liệu niên hạn cao và ma thú tinh hạch hỗ trợ lẫn nhau, có thể luyện chế ra đan dược cao cấp”.
Cô ta liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Còn một loại lợi ích, phụ ma cho vũ khí, gia trì thuộc tính”.
“Phụ ma?”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ.
Văn Nhân Mộc Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, anh nhìn xem”.
Cô ta giơ tay, một chiếc nhẫn chứa vật lóe sáng giữa ngón tay.
Soạt!