"Anh... Anh... Ma quỷ, anh là ma quỷ đi ra từ trong địa ngục!"
Chiba Sadako run rẩy kịch liệt, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được người đàn ông trước mắt đáng sợ như thế.
Đáng sợ đến mức vượt qua khỏi trí tưởng tượng của cô ta!
Nhìn từng người trong gia tộc lần lượt chết đi, cảm giác vô lực đó khiến người ta tuyệt vọng!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn tất cả, trong lòng cũng dâng lên sóng to gió lớn: "Lực lượng của Huyết Mạch Chú Sát lại đáng sợ như thế?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh trả lời: "Đây thì tính là cái gì, mới mấy trăm người mà thôi!"
"Sát thần chân chính, cho dù là chú sát toàn bộ người trên đời này cũng không có vấn đề gì".
"Trời!"
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi.
Xem ra, con đường của anh còn rất xa.
Ngọn lửa đã tắt!
Ánh sáng trong mắt Chiba Sadako cũng dập tắt theo.
Cô ta nằm trên mặt đất giống như một thi thể, nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt: "Gia tộc Chiba xong... Vì cái gì? tại sao mình lại phải phản bội anh ta..."
"Mình đã làm sai thật rồi sao? Rõ ràng chỉ còn một chút nữa là mình đã thành công, gia tộc Chiba sẽ có thể vươn lên..."
Cảm giác hối hận, tự trách vô tận ập tới!
Chiba Sadako hận người chết chính là mình.
Nếu như cho cô ta một cơ hội nữa, cô ta có chết cũng sẽ không phản bội Diệp Bắc Minh.
Chỉ tiếc.
Không có cơ hội!
Bình bịch bình bịch!
Đột nhiên, những tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Lại có mười thiếu niên xông tới từ bên ngoài kết giới, bọn hắn khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Trên khuôn mặt có vẻ non nớt mang theo sát ý không xứng với tuổi tác!
"Tham kiến chủ nhân!"
Mười thiếu niên trực tiếp quỳ xuống.
Những người này chính là thành viên của tiểu đội Sát Thần.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng mở miệng: "Trong khoảng thời gian này huấn luyện như thế nào rồi?"
Số 1 quỳ trên mặt đất: "Chủ nhân, hơn một tháng huấn luyện, có một số thành viên đã trở thành võ giả cấp Thiên!"
"Ba thành viên trở thành võ giả cấp Địa".
"Còn lại sáu thành đều là cấp Huyền!"
"Trong số các thành viên còn ra đời ba Tông Sư võ đạo!"
"Có 16 người chết, đã bổ sung thêm lần nữa rồi!"
Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: "Không tệ!"