“Có chút như vậy cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, đáng tiếc!”
“Câu chuyện của anh đến đây là kết thúc”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại, nhìn cậu thanh niên này, bên cạnh còn có Diệp Phi Phàm.
Sau lưng người này có một lão giả đang đứng!
Rất vâng lời, hai tay buông thỏng tự nhiên.
Ông ta giống như vực sâu không lường được!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, đây là một Võ Đế!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Người đến từ Côn Luân Hư?”
Các võ giả có mặt ở đây kinh hãi, người của Con Luân Hư?
Người đàn ông trẻ tuổi cười ngạo mạn: “Thông minh đấy, không tệ, cậu đây đến từ học viện Thiên Thần Côn Luân Hư!”
“Học viện Thiên Thần?”
Người ở đây mặt đầy nghi ngờ, chưa từng nghe nói qua cái tên này.
Chỉ có một vài người bảo vệ gia tộc mặt hốt hoảng, lập tức biến sắc!
Diệp Bắc Minh nghe thấy bốn chữ ‘Học viện Thiên Thần’, sát ý trong lòng tăng vọt ngút trời: “Năm đó đuổi giết mẹ tôi có học viện Thiên Thần các người?”
“Không sai!”
Người đàn ông trẻ tuổi quả quyết thừa nhận: “Ai bảo trong tay mẹ anh có thứ đồ không nên có, bây giờ giao ra đi!”
“Sau đó...”
Diệp Bắc Minh trầm giọng cắt đứt: “Mẹ tôi chết?”
Người đàn ông trẻ tuổi cười lớn: “Ha ha ha ha, đương nhiên, năm đó bà ta quay lại Côn Luân Hư, bị mấy thế lực liên thủ bắt”.
“Sau đó, bà ta không nói ra đồ ở đâu, vì vậy chúng tôi liền giết bà ta!”
“Người phụ nữ này thật lợi hại, đủ các loại hình phạt tàn khốc bà ta đều có thể chống cự!”
“Bà ta chết rất thảm, ừm, ngay cả thi thể cũng cho chó ăn mất!”
“Mày nói bậy!”
Diệp Bắc Minh tức đến mức toàn thân run rẩy, trán nổi gân xanh: “Chờ tao bắt được mày, sưu hồn luyện phách!”
“Có một chữ là giả, tao giết cả nhà mày!”
Thuật Đằng Không!
Lôi ảnh trùng trùng!
Bước ra một bước, sấm chớp rền vang.
Bay về phía cậu thanh niên!
Cậu thanh niên vui mừng: “Anh còn biết võ kỹ bay? Hay lắm nhóc con, người phụ nữ kia để lại cho anh bao nhiêu đồ tốt!”