Một tiếng sau đã đến hiện trường.
Khắp chỗ dưới mặt đất phía trước đều là thi thể của tướng sĩ Long Quốc!
Mùi máu tanh nồng nặc truyền đến.
“Chuyện này… là sao?”
Vẻ mặt thư ký Tiền biến sắc: “Ai dám giết hộ vệ canh giữ long mạch?”
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, sau khi kiểm tra, sắc mặt âm trầm: “Tất cả đều bị giết chỉ bằng một đòn tấn công, không phải người bình thường làm”.
“Có võ giả cường mạnh đã đến nơi này!”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nhìn về hướng long mạch.
“Cái gì!”
Vẻ mặt mọi người đều biến sắc.
Trên mặt đất có rất nhiều dấu chân, nhìn size giày chắc chắn không phải người Long Quốc.
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Lên núi!”
Vừa đi được mười mấy phút.
Bên tai vang lên tiếng khóc: “Hu hu hu, ông nội, ông nội, ông không được chết!”
Một ông lão nằm trên nền đất tuyết bên đường.
Một cô gái ngồi quỳ bên cạnh, không ngưng rung lắc cơ thể của ông lão.
Trên lồng ngực của ông lão có một vết thương đáng sợ, quần áo rách tơi tả, toàn thân đầm đìa máu tươi.
Vừa nhìn là biết bị thương nặng!
“Vân Chi Lan!”
“Ừm?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, bước vội đến trước người Vân Chi Lan.
Một bóng người xuất hiện đột ngột khiến Vân Kiếm Bình sợ giật mình.
Soạt!
Cô ta rút ra một thanh trường kiếm, trực tiếp đâm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh!
Choang!
Diệp Bắc Minh tiện tay nắm lấy lưỡi kiếm.
Vân Kiếm Bình kinh ngạc, mới nhận ra Diệp Bắc Minh: “A, là anh!”
Buông thanh trường kiếm.
“Vân Chi Lan bị làm sao vậy?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay cứu người.
Cắm Quỷ Môn Thập Tam Châm vào trong cơ thể của Vân Chi Lan!