Anh sử dụng thuật đằng không, đi liền một hơi xuống dưới đất mấy ngàn mét!
Một luồng sức mạnh hào hùng tấn công vào mặt!
Nó gần như trong suốt, hiện ra màu vàng!
Như một con sông trào ra dưới lòng đất!
Trên thân có một lỗ hổng, gần như bị đứt gãy.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Đây chính là long mạch?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Mau hấp thu nó!”
Diệp Bắc Minh chần chừ: “Nếu tôi hấp thu long mạch, vậy có ảnh hưởng gì đến Long Quốc không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Một lát sau.
Giọng nói vang lên: “Sẽ kết thúc”.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh trợn mắt: “Tôi có thể làm ra loại chuyện mất trí này sao?”
“Suy nghĩ kỹ trước đi, làm sao tu bổ được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Rất đơn giản, trên long mạch có lỗ hổng cần phải tu bổ!”
“Cậu chỉ cần mang đồ có số mệnh đến là có thể tu bổ nó!”
“Đồ có số mệnh?”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Ví dụ như kiếm Đoạn Long trong tay cậu, cũng được tính như là đồ vật có số mệnh!”
“Long mạch có thể hấp thu kiếm Đoạn Long sao?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “E là không được, phẩm cấp của kiếm Đoạn Long quá cao”.
“Cậu ném kiếm Đoạn Long vào long mạch, có lẽ sẽ trực tiếp chém đường long mạch này!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Vậy phải làm sao đây?”
“Chỉ có thể tạm thời khống chế long mạch, chờ đến khi cậu tìm được đồ có số mệnh, vậy mới hoàn toàn tu bổ long mạch!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đề nghị: “Dùng đỉnh Thanh Mộc và đỉnh Thiên Cực đi, chúng cộng lại chắc có thể trấn áp được long mạch khoảng một tháng”.