“Nếu anh ta chết, thì chúng ta lại được nhẹ nhõm”, Mục Thừa nở nụ cười.
Tống Điệp Y gật đầu: “Cũng đúng”.
Bọn họ đều cho rằng, sát thần Diệp Bắc Minh chết chắc rồi.
Mộc Tuyết Tình cau mày, hơi lo lắng.
Cô ta nhìn sang một bà lão không nổi bật phía sau: “Kim Bà Bà, nếu có nguy hiểm thì ra tay cứu anh ta một mạng!”
Trông bà lão có vẻ rất phục tùng.
Người bình thường sẽ không chú ý đến bà ta, thậm chí cho rằng.
Bà ta chỉ là một nô bộc bình thường!
Kim Bà Bà thấp giọng lên tiếng: “Tiểu thư, cậu ta chưa chắc cần tôi cứu”.
“Cái gì?”
Mộc Tuyết Tình ngẩn người, lập tức ôm miệng: “Ông ta là võ đế của nhà họ Phương, còn anh ta… mới có khí tức của cảnh giới võ tôn!”
“Dù thế nào anh ta cũng không thể nào là đối thủ của võ đế chứ?”
Kim Bà Bà tỏ sắc mặt nghiêm trọng, cuối cùng ngẩng đầu.
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Kiêng sợ!
Kinh ngạc!
Nghi hoặc!
Thể hiện đủ vẻ ánh mắt.
Mộc Tuyết Tình ngẩn người.
Lần đầu tiên cô ta thấy Kim Bà Bà nhìn một người bằng ánh mắt như vậy.
Lão tổ nhà họ Phương cười lạnh lùng một tiếng: “Tao vì lĩnh hội kiếm đạo, cố ý chết một lần!”
“Không ngờ bị tên nhóc mày phá hỏng!”
Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Mày chính là con trai của người phụ nữ hai mươi ba năm trước?”
“Thật không ngờ! Mới qua hơn hai mươi năm, mày đã trưởng thành đến thế này!”
Vừa dứt lời, cả hiện trường chấn kinh!
“Hơn hai mươi năm?”
“Làm sao có thể!”
“Cậu ta mới hơn hai mươi tuổi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!