Ầm ầm!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lôi ảnh trùng trùng.
Lập tức xuất hiện phía trước người bóng đen, tung một chưởng lên lồng ngực của người phụ nữ đó!
Bóng đen điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, kinh mạch toàn thân bị Diệp Bắc Minh đánh vỡ.
Tiện tay ấn nút công tắc bên cạnh, cả thông đạo sáng trưng.
Sắc mặt người phụ nữ đó tái nhợt, đôi mắt tràn đầy tia máu tanh đỏ: “Cậu… cậu đã phế võ công của tôi?”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh lùng, cúi nhìn người phụ nữ đó: “Cô là người của Phần Thiên Tông?”
“Ha ha!”
Người phụ nữ cười thảm một tiếng: “Nhà họ Phương không biết xấu hổ như vậy sao?”
“Đã nói cho chúng tôi ba năm, chúng tôi rèn đúc một thanh thần kiếm tuyệt thế cho ông ta!”
“Còn chưa hết hạn, bây giờ đã muốn đuổi cùng giết tận Phần Thiên Tông chúng tôi sao?”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng phải Phần Thiên Tông liên thủ với nhà họ Phương ư?”
“Ha ha!”
Người phụ nữ cười lạnh lùng với vẻ mặt ghê tởm: “Được rồi, đừng giả bộ nữa”.
“Tôi biết cậu là người của nhà họ Phương, đừng hòng lừa được bí mật thuật rèn đúc của Phần Thiên Tông tôi!”
“Muốn giêt thì giết, đừng nhiều lời!”
Diệp Bắc Minh cười thú vị: “Người của nhà họ Phương đều bị tôi đuổi cùng giết tận rồi, cô cảm thấy tôi là người của nhà họ Phương?”
“Cậu nói cái gì? Người của nhà họ Phương đều bị cậu đuổi cùng giết tận?”
Đôi mắt của người phụ nữ co lại, cơ thể run lên.
Cô ta nghi ngờ nhìn Diệp Bắc Minh, trên người kẻ này bao trìm sát ý ngút trời.
Trong đôi mắt mang theo vẻ coi khinh sinh mạng!
Không giống như đang nói dối!
Một lát sau, cô ta chấn hãi hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Cậu là ai?”
Người phụ nữ còn tự hỏi mình.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thôi bỏ đi, phí thời