Chỉ là một công việc!
Giết những người bình thường này cũng không có ý nghĩa!
Đạm Đài Yêu Yêu thản nhiên cười: “Được, cứ theo lời của tiểu sư đệ”.
Diệp Bắc Minh lại cau mày: “Nhưng chuyện này lại liên lụy đến chị Tiểu Yêu”.
“Nếu những người này truyền tin tức đi, đối với chị Tiểu Yêu sẽ gây nên phiền phức!”
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Huyết Hồn chú có thể xóa trí nhớ của một người, còn muốn xóa phần trí nhớ nào, cậu tự nhìn”.
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh trong lòng khẽ nhúc nhích.
Giây tiếp theo.
Anh đột nhiên quát lên: “Mọi người nhìn tôi!”
Soạt!
Mấy trăm đại thần văn võ bị dọa sợ đột nhiên ngẩng đầu.
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Chỉ thấy một mảng huyết quang lóe xoẹt qua.
Tất cả mọi người ngây ra, trong đầu trống rỗng.
Đến lúc bọn họ tỉnh táo, Diệp Bắc Minh và Đạm Đài Yêu Yêu đã sớm không thấy bóng dáng.
...
Cùng lúc đó.
Trong quốc khố của đế quốc Thanh Long.
Nhìn quốc khố đến không xuể châu báu, Diệp Bắc Minh hít ngược hơi lạnh: “Nhiều vàng bạc châu báu vậy? Rốt cuộc đế quốc Thanh Long đã vơ vét được bao nhiêu của cải xương máu của nhân dân?”
“Xem ra bọn họ bị diệt cũng không oan!”
“Chỉ tiếc, tài nguyên tu luyện cũng không nhiều”.
Vàng bạc châu báu đối với võ giả mà nói cũng không có ích lợi gì.
Cuối cùng.
Ở sâu trong bảo khố, anh tìm được một lô đan dược.
Võ kỹ cấp thấp có rất nhiều, còn có khoản hơn một triệu khối nguyên.
Dược liệu 3000 năm có hai mươi mấy cây.
Dược liệu 5000 năm có mười mấy cây.
Xem như là thu hoạch rất phong phú!
Diệp Bắc Minh suy