Phụt! Phụt!
Cái đầu của hai ông lão võ đế đỉnh phong bay cao, rơi xuống đất như quả bóng.
Con ngươi cũng sắp lồi ra ngoài, vẻ mặt chấn hãi, chết không nhắm mắt.
“Mày!”
“Suýt!”
Hai ông lão võ thần còn lại hít khí lạnh, tê dại da đầu: “Súc sinh, mày dám giết người của nhà họ Võ tao?”
“Mẹ kiếp, mày điên rồi phải không?”
Roạt!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời, lại một đường kiếm khí màu đỏ máu ập đến.
Hai ông lão võ thần nổi giận, đều ra tay xông về phía Diệp Bắc Minh.
Một người như thương long!
Một người như mãnh hổ!
Xông đến từ hai bên trái phải.
Tiêu Dung Phi ngẩn người, lập tức ra tay: “Tôi đến giúp anh!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Không cần, hai phế vật bị thương, có thể giết tùy ý”.
“A?”
Tiêu Dung Phi tỏ vẻ mặt chấn kinh đứng tại chỗ.
Một ông lão tức giận gào thét: “Súc sinh, tao mặc kệ mày là ai, mày giết người của nhà họ Võ tao!”
“Cửu tộc của mày, người thân bạn bè của mày, phụ nữ của mày đều phải chết!”
“Tuyệt vọng đi, run rẩy đi!”
Ầm!
Ông lão tấn công ra một quyền, hổ gầm rồng thét.
Không khí chấn động!
Chân nguyên trào ra, hóa thành một nắm đấm khổng lồ, đập về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh giơ tay, chém xuống một kiếm.
Kiếm khí màu đỏ máu hóa thành một cái đầu rồng, lập tức chém nắm đấm được tạo thành từ chân nguyên ngưng tụ, giết thẳng ông lão!
Ông lão kinh hồn bạt vía: “Mày! Làm sao có thể?”
Ông ta vốn bị thương, tốc độ chậm nửa nhịp!
Phụt!
Kiếm khí giáng lên người ông ta, máu thịt trực tiếp bị xé tan tác.
Nằm dưới đất giống như con chó chết, máu tươi đầm đìa.
Nếu không phải cú đấm vừa nãy đã chặn phần lớn uy lực, ông ta đã bị giết bằng một đường kiếm rồi!
Một ông lão khác