Thang Long Môn tồn tại mấy ngàn năm sụp đổ, vỡ thành vô số miếng.
Bụi mù đầy trời, đá vụn rơi xuống đầy đất!
William đứng trên thang Long Môn bị đánh bay đi ra ngoài, suýt nữa thì bị đánh chết.
Một kiếm này.
Cũng không phải nhằm vào hắn ta, nhưng dư uy gần như đã đánh hắn ta trọng thương!
Có thể tưởng tượng được uy lực của một kiếm này khủng bố như thế nào!
Tiêu Nhã Phi khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn: "Chị, ân nhân cứu mạng chị mạnh như vậy sao?"
"Thang Long Môn... Bị anh ấy dùng một kiếm chém nát?"
"Điều này sao có thể!"
Tiêu Dung Phi cũng cứng ngắc đứng tại chỗ.
Đúng vậy!
Điều này sao có thể!
Trong sơn cốc cực kỳ im lặng.
Mọi người nhìn chằm chằm thang Long Môn bị phá huỷ, căn bản không thể che giấu được tâm trạng rung động.
"Cậu!"
Vẻ mặt Hoàng Phủ Nguyên khiếp sợ.
Ở cuối thang Long Môn, vị trí mà Hoàng Phủ Nguyên vừa ngồi có một vệt kiếm dài nửa mét, sâu mấy chục mét, nhìn mà ghê người!
Nếu ông ta phản ứng chậm một chút, chỉ sợ sẽ bị kiếm khí kia trực tiếp chém giết!
Thang Long Môn bị hủy!
Sớm hay muộn thì kết giới đất tổ sẽ hỏng mất!
Đến lúc đó người bên ngoài muốn tiến vào đất tổ sẽ không còn gì có thể ngăn cản được!
Hoàng Phủ Nguyên trầm giọng quát: "Tên kia, cậu có biết mình vừa làm cái gì không?"
"Thang Long Môn này là để cho ngươi ta leo lên, không phải để cho cậu hủy diệt!"
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: "Ông đang nghi ngờ tôi sao?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!