“Tôi trực tiếp đưa cuốn Huyền Âm cho cô, cô tu luyện là được!”
Chu Nhược Giai gật đầu như cái xác biết đi: “Được”.
Dương như đã chấp nhận số phận!
Đờ đẫn đi về phía Trịnh Thiên Minh.
Khuôn mặt già của Trịnh Thiên Minh nở nụ cười.
Khi Chu Nhược Giai đến gần cách Trịnh Thiên Minh chỉ còn hai mét, bỗng nhiên cô quát một tiếng: “Lão súc sinh, chết đi cho tôi!”
Soạt!
Lập tức ra tay.
Trong lòng bàn tay có thêm một thanh bảo kiếm phụ ma cấp sáu, tất cả nội lực trong cơ thể bùng ra, chém về phía đầu của Trịnh Thiên Minh!
Đôi mắt già nua của Trịnh Thiên Minh bình tĩnh, sớm đã dự liệu được mọi việc!
Ông ta cười lạnh lùng: “Cô đúng là quá ngu xuẩn, lúc cô đồng ý với tôi, tại sao không che giấu sát khí chứ?”
“Tôi sớm đã biết cô muốn đánh lén, nhưng không ngờ cô lại dám đánh lén thật!”
Ông ta giống như thượng đế, khóe miệng nhếch cười lạnh lùng.
Mọi việc nằm hết trong tầm kiểm soát!
Liền sau đó.
Trịnh Thiên Minh ra tay!
“Choang” một tiếng giòn dã.
Ông ta tiện tay tóm lấy bảo kiếm phụ ma cấp sáu: “Loại rác rưởi mà cũng muốn giết tôi? Cô coi võ giả tiên thiên là cái gì?”
Chân nguyên vụt ra như biển thét, đập lên người Chu Nhược Giai.
“Phụt!”
Chu Nhược Giai phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt toàn thân cũng sắp gãy hết.
Đột nhiên.
Chu Thiên Hạo bùng lên, vác một chiếc ghế đập về phía Trịnh Thiên Minh: “Nhược Giai, chạy đi!”
“Bố chặn ông ta, con chạy đi!”
Đôi mắt của Trịnh Thiên Minh lạnh lùng: “Ha ha, ngu xuẩn như con kiến, một chiếc ghế cũng có thể coi thành vũ khí?”
Tiện tay vung lên!
Phập!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!