Anh tiếp tục bước tới trước.
Giọng nói của ông lão kia âm u: “Ranh con, nếu cậu còn dám đi thêm bước nữa thì lão phu sẽ giết chết cậu!”
Diệp Bắc Minh bỏ mặc lời uy hiếp của ông lão kia mà tiếp tục vững bước.
Mãi đến khi bóng người anh biến mất.
Ông lão nổi giận bừng bừng: “Ranh con, coi như cậu giỏi!”
“Mọi người thấy không, là do cậu ta chạy nhanh quá nếu không lão phu đã giết cậu ta rồi!”
Trong sơn cốc tĩnh lặng.
Tất cả người tu võ há hốc mồm, mặt đầy sự ngỡ ngàng: “Vãi nồi, ông già kia thật không biết ngượng mồm!”
“Sợ chết thì nói sợ chết đi, còn làm bộ làm tịch như thế nữa!”
Nói giỡn gì thế?
Mất mặt là Long Đường mất mặt.
Tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn.
Lỡ như mình bị một kiếm của người ta giết chết thì sao?”
Ông ta cũng đâu muốn đắc tội sát thần!
Ngay sau đó.
Sắc mặt ông lão kia trầm xuống, cầm một lá bùa, đốt nó truyền tin về.
...
Sau khi tiến vào đất tổ.
Anh nhờ tháp Càn Khôn Trần Ngục lần theo khí tức của các sư tỷ trước.
Một lát sau.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục buồn bực nói: “Nhóc à, mấy sư tỷ của cậu không tầm thường đâu!”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày hỏi: “Sao thế?”
Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc: “Khi tôi mới gặp cậu, lúc đó vừa mới thức tỉnh nên tôi cực kỳ yếu ớt”.
“Không thể nào nhìn thấu cảnh giới của các sư tỷ của cậu, nên tìm không ra nơi bọn họ mất tích âu cũng là chuyện thường tình!”
“Mà giờ, nhờ thực lực của cậu tăng tiến, tình hình của tôi cũng tốt hơn nhiều”.
“Thế mà, đến giờ vẫn còn không tìm thấy khí tức của các sư tỷ của cậu, quả thật rất kỳ lạ!”
Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Có gì kỳ lạ chứ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Nguyên nhân thứ nhất là do các sư tỷ của cậu có mang theo thứ gì đó để giấu khí tức”.
“Hơn nữa, đây không phải hàng tầm thường đâu!”
“Nguyên nhân thứ hai là các sư tỷ của cậu biết sự tồn tại của tôi nên cố tình né tránh tôi”