Vua tàn sát trầm mặc một lát: “Ta biết, nhưng chúng ta đã đồng ý với một người về chuyện này, cho nên không thể nói cho con được”.
“Đáp án mà con muốn biết, tự con phải đi tìm!”
Điều khiến Vua tàn sát bất ngờ chính là.
Diệp Bắc Minh dứt khoát gật đầu: “Được, con biết rồi”.
Vua tàn sát kinh ngạc: “Con không hỏi tiếp à?”
Diệp Bắc Minh cười: “Con sẽ không khiến Sát sư phụ phải khó xử”.
Vua tàn sát vừa lòng gật đầu: “Đồ nhi ngoan!”
Diệp Bắc Minh biết, việc Sát sư phụ rời đi đã không thể thay đổi được, liền hỏi: “Sát sư phụ, con muốn biết lúc trước là ai phong ấn mọi người ở trong này?”
Vua tàn sát sửng sốt.
Đột nhiên.
Ông ta trầm mặc hồi lâu.
Sau đó mới phun ra một cái tên: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư?”
Vua tàn sát trả lời: “Đúng vậy, người đứng đầu Côn Lôn Hư!”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Sát sư phụ, rốt cuộc người đứng đầu Côn Lôn Hư là ai?”
Vua tàn sát nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Một vị cường giả vô cùng đáng sợ, cho dù là vi sư cũng phải thấy không bằng!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư cường đại như vậy sao?”
“Đúng là rất mạnh”.
Vua tàn sát gật đầu.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh không ngừng dao động: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư lại có thể nhốt cả 99 sư phụ ở đây, chẳng phải thực lực nghịch thiên sao?”
Vua tàn sát lại lắc đầu: “Cũng không phải nghịch thiên, chúng ta bị người này hãm hại”.
“Hãm hại?”
Diệp Bắc Minh tò mò hỏi.
Vua tàn sát chủ thở dài một tiếng: “Chúng ta đánh cuộc thua người này, cho nên mới phải canh giữ ở đây”.
“Nếu không chỉ là Côn Lôn Hư, sao có thể nhốt được chúng ta?”
“Được rồi, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đã có thể an tâm rời đi”.
Diệp Bắc Minh càng khó hiểu: “Nhiệm vụ?”
Vua tàn sát cười: “Bồi dưỡng ra người đứng đầu Côn Lôn Hư tiếp theo!”
Diệp Bắc Minh ngẩn ra.
Tiếp theo.
Anh giống như nghĩ tới cái gì, khóe miệng co rút: “Đậu má, theo ý của Sát sư phụ, không phải người đứng đầu Côn Lôn Hư tiếp theo chính là con chứ?”
“Không sai!”
Vua tàn sát cười tủm tỉm nhìn Diệp Bắc Minh.
Nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng!
Diệp Bắc Minh còn muốn hỏi nữa, trong tay Vua tàn sát đột nhiên hiện ra một bảo thạch, lấp lánh hào quang.
Ông ta khẽ thay đổi sắc mặt: “Được rồi thằng nhóc thối, thời gian không còn nhiều lắm, ta phải đi đây”.