Mẹ Hạ vừa xấu hổ vừa giận, vô cùng lúng túng.
Giơ tay tát về phía khuôn mặt của Hạ Nhược Tuyết: “Đồ con gái bất hiếu, dám nói mẹ như vậy?”
“Mẹ đánh chết con!”
Hạ Nhược Tuyết đau khổ nhắm mắt!
Đợi một lúc.
Cũng không thấy tay của mẹ Hạ đánh xuống!
Mở mắt nhìn, không biết Diệp Bắc Minh đã chặn trước người cô ấy từ lúc nào.
Tóm chặt cổ tay của mẹ Hạ, cất giọng băng lạnh: “Nể tình bà là mẹ của Nhược Tuyết, tôi đã cho bà cơ hội rồi!”
“Bây giờ bà còn dám ra tay với Nhược Tuyết?”
“Nhớ lấy, Nhược Tuyết là người phụ nữ của tôi, bất kỳ ai dám động đến cô ấy cũng phải trả giá!”
Bỗng dùng lực!
‘Rắc’ một tiếng giòn tan!
Cổ tay của mẹ Hạ bị bẻ gãy!
“A!”
Mẹ Hạ kêu thảm một tiếng, sượt sượt sượt lùi lại, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt chấn kinh: “Cậu… cậu thực sự dám ra tay với tôi?”
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh không có chút tình cảm: “Làm mẹ như bà, đẩy con gái vào hố lửa, tôi đã đủ khách sáo với bà rồi!”
“Đây là lần cuối cùng, còn dám xuất hiện trước mặt tôi và Nhược Tuyết, giết không tha!”
Băng lạnh!
Vô tình!
Vù!
Sát khí khủng bố ập đến!
“Cậu!”
Mẹ Hạ sợ đến nhếch nhác bỏ chạy.
Anh quay đầu nhìn Hạ Nhược Tuyết, vẻ mặt dịu dàng: “Nhược Tuyết, anh làm vậy liệu có quá đáng quá không?”
Hạ Nhược Tuyết thở dài một tiếng: “Anh làm đúng lắm, từ nhỏ, em đã là công cụ của mẹ em rồi”.
“Giữa mẹ và em ngoại trừ quan hệ máu mủ, thực sự không có chút tình mẹ con!”