Ở đó là…
Trái tim của Tô Thanh Ca cũng sắp ngừng đập, nhanh chóng cúi đầu, nhìn chằm chằm, cắn môi đỏ!
“Ừm!”
Khoảnh khắc ngón tay của Diệp Bắc Minh tiếp xúc với cơ thể của cô ta, Tô Thanh Ca cảm thấy trong cơ thể có dòng điện nhanh chóng chạy qua!
Dâng trào từng đợt liên tiếp!
Cơ thể cô ta run lên dữ dội.
Bất giác tóm lấy tay của Diệp Bắc Minh!
Giữ lại!
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Cô Tô, cô yên tâm, không phải tôi sàm sỡ cô”.
“Mà kinh mạch của cô bị tắc nghẽn, bây giờ phần lớn độc tố đều tập trung ở vị trí dưới đan điền”.
“Cũng chính là… chỗ đó của cô…”
“Bây giờ, tôi phải đả thông chỗ đó mới có thể bài trừ độc cho cô!”
Ánh mắt của Tô Thanh Ca hơi mơ màng: “Cậu… cậu Diệp…”
Trong đầu tỉnh táo lại một chút, buông tay Diệp Bắc Minh ra.
Ngón tay anh điểm mấy cái liên tiếp.
Hai chân của Tô Thanh Ca kéo căng!
Trái tim đập mạnh điên cuồng, khuôn mặt trở nên đỏ bừng bừng.
Một lát sau, cuối cùng Diệp Bắc Minh bỏ tay khỏi chỗ đó, sau đó điểm nhẹ mấy cái ở bụng cô ta.
Cơ thể Tô Thanh Ca run lên, phun ra một ngụm máu đen!
Liền sau đó.
Cô ta cảm thấy thoái mái dễ chịu chưa từng có.
Đan điền vốn tĩnh lặng mười mấy năm, lại cũng có phản ứng!
“Tôi… tôi hồi phục rồi ư? Đan điền của tôi hồi phục rồi ư?”
Nước mắt lập tức trào ra, cô ta vui mừng phát khóc.
Nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Cảm ơn, cậu Diệp, cảm ơn cậu!”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt lên tiếng: “Chuyện nhỏ thôi”.
“A?”
Khuôn mặt Tô Thanh Ca đỏ bừng.
Diệp Bắc Minh phản ứng lại: “Khụ khụ, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó”.
“Tôi hiểu!”
Tô Thanh Ca vội nói, nhớ lại cảm giác kỳ lạ vừa nãy, toàn thân lại tê dại.
Cô ta do dự một lát, bỗng lên tiếng: “Cậu Diệp, tôi vẫn còn cơ hội thứ ba phải không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế, cô muốn dùng luôn bây giờ à?”
Tô Thanh Ca hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định: “Đúng thế!”