Gru!
Một tiếng rồng gầm vang lên.
Đánh một quyền lên hình nộm.
Trong tích tắc, tan thành tro bụi.
Diệp Bắc Minh hít khí lạnh: “Vãi, mạnh thế sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Ha ha ha, nhóc thối, thiên phú tập võ của cậu còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi!”
“Mấy chủ nhân trước đây, tôi nhắc nhở mấy lần, họ mới lĩnh ngộ được”.
“Vậy mà cậu đã lĩnh ngộ được ra ngay!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “May mắn, đều là may mắn”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra một câu: “Được rồi, cậu đừng có vừa được khen còn giả bộ khiêm tốn, thừa nhận mình ưu tú khó đến thế hả?”
Diệp Bắc Minh cười không nói gì.
Anh lấy một nắm đan được nuốt vào bụng.
Một lúc sau, chân nguyên từ từ hồi phục.
Khi anh định thử lại lần nữa.
“Minh Nhi, con có ở đây không?”
Bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói.
“Dì Nguyệt?”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Một ý nghĩ, trở về hiện thực.
“Dì Nguyệt, mời dì vào!”
Lãnh Nguyệt đẩy cửa đi vào, vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh đứng lên: “Minh Nhi, dì Nguyệt hỏi con một chuyện, cái chết của Ô Đạo Nguyên và Hình Sư, rốt cuộc có liên quan đến con không?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp thừa nhận: “Đúng thế, là con đã giết bọn họ!”
“Cái gì?”
Lãnh Nguyệt từng nghĩ đến vô số câu trả lời.
Chỉ duy nhất không nghĩ đến, Diệp Bắc Minh lại trực tiếp thừa nhận.
Đồng tử của Lãnh Nguyệt co lại: “Không thể nào!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!