“Mẹ em đã từng đi vào tháp Phù Đồ, còn từ bên trong đem ra được kiếm Đoạn Long”.
“Nếu như em tiến vào đó, nói không chừng sẽ tìm được manh mối của mẹ em!”
“Nhưng mà…”
Mấy vị sư tỷ vây xung quanh Diệp Bắc Minh.
“Xin các sư tỷ hãy yên tâm, em sẽ không chết ở bên trong tháp Phù Đồ, hoặc là trở thành tàn phế đâu!”
Diệp Bắc Minh tự tin mười phần.
Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, cho dù là một cái tháp Phù Đồ thì sao chứ?
Vài vị sư tỷ trố mắt nhìn nhau.
Thấy Diệp Bắc Minh kiên trì như vậy, bọn họ cũng không nhiều lời nữa.
“Bọn chị sẽ canh giữ bên ngoài tháp Phù Đồ, một mực chờ đến khi tiểu sư đệ ra ngoài rồi mới thôi!”
Khương Tử Cơ trịnh trọng nói.
Đột nhiên.
Từ phía sau truyền tới một giọng nói: “Tôi… Tôi cũng muốn đi!”
Mọi người quay đầu lại, Hạ Nhược Tuyết đi tới, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Một thân váy dài trắng tinh khiến cả người cô ấy trông có vẻ càng thêm tao nhã.
Vương Như Yên cười hì hì một cái, tiến lên kéo lấy cánh tay nhỏ bé của Hạ Nhược Tuyết: “Em dâu cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho khỏe đi, lăn lộn mấy tiếng liền em không mệt à?”
“A…”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết ngay lập tức ửng đỏ lên.
Trái tim nhỏ nhắn nhảy nhót điên cuồng cứ như là con nai con vậy.
Vẻ mặt Khương Tử Cơ vô cùng nghiêm túc: “Được rồi thập sư muội, đừng có trêu chọc Tuyết muội muội nữa”.
“Tiểu sư đệ phải đi tháp Phù Đồ, mọi người đang bàn chính sự kìa”.
“Được thôi”.
Chóp mũi Vương Như Yên giật giật, có chút hâm mộ nhìn Hạ Nhược Tuyết một cái, nghĩ: “Đều nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, sao tiểu sư đệ lại không ra tay với mình cơ chứ”.
…
Cấm địa Thanh Huyền Tông.
Diệp Bắc Minh cầm lệnh bài của Mã trưởng lão trên tay, một đường đi sâu vào bên trong.
Nhiệt độ bốn phía ngày càng cao!
Cây cối cũng càng ngày càng thưa thớt!
Cấm địa của Thanh Huyền Tông, thế mà lại là một mảnh vành đai núi lửa.
Đằng trước từng ngọn núi lửa nhô lên, dung nham tuôn trào ra không ngừng.
Ở vị trí chính giữa, hội tụ thành một cái hồ dung nham nhiệt độ cao đến mức dọa người!