Vãi!
Diệp Bắc Minh cạn lời: “Máu của tôi có thể cứu cô ta, tại sao vừa nãy ông bảo tôi dùng trinh tiết?”
“Ông muốn bẫy tôi phải không?”
“Đâu có đâu có, tôi đang giúp cậu đó!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn không thừa nhận.
Diệp Bắc Minh cau mày.
Thấy Nam Cung Uyển sắp không trụ được!
Diệp Bắc Minh không hề do dự, bước ra một bước.
Xuất hiện bên cạnh Nam Cung Uyển!
Cảm nhận được khí tức của đàn ông, Nam Cung Uyển bám lên người Diệp Bắc Minh như con bạch tuộc!
Hai tay ôm chặt cổ của anh!
Hai chân quấn chặt bên hông!
Khẽ há đôi môi hôn về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, rạch một đường lên lòng bàn tay!
Máu tươi trào ra, tay của Diệp Bắc Minh chặn về phía đôi môi đỏ lửa cháy của Nam Cung Uyển!
“Ô!”
Nam Cung Uyển hừ một tiếng, cắn chặt tay của Diệp Bắc Minh.
Ma huyết tiến vào cơ thể, cơ thể của Nam Cung Uyển không có chút phản ứng nào!
Vốn không có dấu hiệu giải độc!
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh cảm thấy đầu óc choáng váng, hít thở dồn dập.
“Vù!”
“Thế này là sao?”
Con mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng, trái tim đập mạnh không ngừng: “Sao tôi cảm thấy càng lúc càng nóng rực người?”
“Tôi cảm thấy tôi cũng trúng độc rồi! Thế này là sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng lúng túng: “Không hay rồi, tôi bị nhầm rồi!”
“Đây không phải là cây mây Ma Vân bình thường, mà là độc tố của vua mây Ma Vân!”
“Ma huyết của cậu không đủ độ tinh thuần, cho nên không thể giải độc!”
“Vãi! Ông bẫy tôi!”
Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên một tiếng.
Cùng lúc đó, cơ thể của anh càng lúc càng nóng rực!
Đến cuối cùng, lại chủ động ôm lấy Nam Cung Uyển!
Hai ngươi lăn lộn dưới đất, trút bỏ từng chiếc từng chiếc áo!