Hội trường lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường truyền đến âm thanh hít khí lạnh!
Tất cả sinh viên đều bị chấn động!
“Một tỷ đó!”
“Không hổ là nhà họ Hàn, tiền muôn bạc biển!”
Cho dù là những nhà giàu kia cũng đều chép miệng.
Một tỉ tiền mặt đối với bọn họ mà nói, cũng tổn thương đến cột sống.
“Xem ra chuyện xảy ra bên phía Giang Nam hơn nửa là sự thật, nếu không nhà họ Hàn sẽ không dùng thái độ này đối xử với Diệp Bắc Minh”, có người thấp giọng nói.
Những nhà giàu khác ở Trung Hải trong lòng run rẩy.
Vương Trường An và Lý Khắc Hùng không ngừng cười lạnh: “Bản lĩnh cậu Diệp làm sao các người biết được?”
“Ngang ngược tàn ác!”
Hàn Nguyệt đi tới, lạnh lùng nhìn Lâm Kiêu.
Lâm Kiêu gần như bị hù chết, bò trên đất không dám nói lời nào!
‘Sao có thể chứ?’
‘Có ý gì?’
‘Hàn Nguyệt cô ta có ý gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ những thứ kia không phải tin đồi? Đều là thật?’
‘Cho nên, phản ứng vừa rồi của bố mình… ôi trời ơi, Diệp Bắc Minh! Diệp Bắc Minh anh ta thật sự giết Quân Vô Hối?’, Lâm Kiêu lập tức nghĩ đến rất nhiều thứ.
Lúc này, anh ta thật sự muốn chết rồi.
Sắc mặt Lâm Kiêu trắng bệch, không còn chút huyết sắc, yếu ớt nói một câu: “Bố… cứu con…”
Lâm Sùng Sơn vội vã chạy tới, cúi đầu: “Cô Hàn, con trai tôi nó…”
“Im miệng!”
Hàn Nguyệt lạnh giọng khiển trách một câu.
Sau đó sải bước đến trước mặt Diệp Bắc Minh: “Thần y Diệp, xử lý thế nào?”
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh buồn cười, đứng dậy đi về phía bố con Lâm Kiêu.
“Diệp Bắc Minh, anh… anh muốn thế nào?”
Lâm Kiêu hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Lúc này anh ta mới phát hiện Diệp Bắc Minh thật sự đáng sợ.
Suy nghĩ trước đó của mình quả thật giống một đứa ngốc vậy!
Diệp Bắc Minh cười: “Anh muốn giễu cợt tôi hay đùa bỡn tôi?”
“Hay là bêu xấu tôi?”
“Anh nói xem, nếu tôi tùy tiện bỏ qua cho anh, sau này người khác sẽ đối với tôi thế nào đây?”